Thằng Bim và con Tu-ti nhà tôi hàng ngày ra chơi ở công viên
phía trước từ lúc 3 tháng tuổi. Khi ấy mỗi khi muốn đái, cả hai đứa đều nhún
hai chân sau xuống, tè tại chỗ, nhìn phát rầu. Nhưng lên 7 tháng tuổi, trong khi
con Tu-ti vẫn tè theo kiểu cũ thì thằng Bim lại đổi khác, nó đến một gốc cây ghếch
chân lên, rồi mới tè, trông rất khí phách.
Từ đây cái chuyện đi đái của hai con chó bắt đầu “khác nhau về bản
chất”. Con Tu-ti đái vì buồn tè, còn thằng Bim đái không hẳn vì buồn tè. Nó ghếch
chân đái vào tất cả những gốc cây nó đi qua, có hôm chỉ 30 phút nó đã ghếch vào
10 gốc. Đến nay 11 tháng tuổi, nó đã để lại dấu nước đái vào khoảng 50 gốc cây
lớn nhỏ. Đây là khu vực vui chơi của hai đứa và số gốc cây sẽ không dừng lại ở
đó.
Cái ghếch chân hiên ngang như cố tình cho thiên hạ thấy ta đây
là Bim, ta đã đến đây và ta đang đái chỗ này đây! Các nhà động vật học bảo con
chó làm dấu lãnh địa của nó như vậy đó. Hôm qua con Bim chạy sang bên kia đường,
ghếch chân đái vào một bức tường, định mở rộng lãnh địa đa dạng hóa lãnh thổ.
Bim và Tu-ti là chó Phú Quốc, không cắn bậy. Các chú chó khác,
dù lớn dù nhỏ, có thể đến chơi trong “lãnh địa” của nó, được đón tiếp thân thiện,
nhưng chú nào tỏ ra hung hăng có ý định tấn công, chó nhỏ thì Bim cho qua không
chấp, còn chó to thì nó “bụp” liền, dù đó là con chó to gấp đôi nó.
Suy cho cùng biên giới quốc gia của con người không khác bao
nhiêu với lãnh địa của con chó. Trái đất của con người cũng giống như công viên
của con chó, ai đến trước vạch quần đái một bãi làm dấu, nối các vệt nước đái lại
làm một vòng, thành lãnh địa, thành quốc gia.
Tất nhiên sự vụ không đơn giản là vòng cho được một vòng nước
đái, mà giá trị của cái vòng nước đái còn phụ thuộc vào hai yếu tố tối quan trọng:
phải hiên ngang ghếch chân cho thiên hạ biết là ta đang đái, ta đã đái trước ở
nơi này, và đủ sức mạnh để “bụp” những kẻ hung hăng làm càn, dù kẻ đó to và dữ
đến đâu. Không đủ sức mạnh để "bụp" những kẻ xâm lấn, ghếch chân đái
chỗ nào cũng chỉ đái chơi thôi, không thành được lãnh địa.
Cái vòng nước đái đó con chó sẽ ghi nhớ mãi mãi bằng khứu giác,
còn con người do khứu giác kém thua 10 ngàn lần con chó nên phải ghi nhớ bằng
cái gọi là lịch sử.
Hơn 4000 năm qua tổ tiên ta đã đái từ Móng Cái đến Cà Mau và ra
Biển Đông đái vào Hoàng Sa, Trường Sa cùng hàng ngàn hòn đảo lớn nhỏ, làm nên đất
nước Việt Nam. Những vệt nước đái còn ghi rõ trong sử sách.
Khi ông Nguyễn Hoàng ra vạch quần đái ở Hoàng Sa, Trường Sa, người
Trung Quốc chưa hề biết đến hai quần đảo này. Suốt mấy trăm năm, ngay cả việc
vác cu đến đái họ cũng không dám, nói gì đến việc hung hăng làm càn, bởi nhà
Nguyễn đủ sức mạnh sẵn sàng “bụp” cho té khói. Sức mạnh đó chính là thuyền chiến,
là hải quân, là binh hùng dân mạnh. Hải quân nước ta từ thời các chúa Nguyễn, đặc
biệt từ thời vua Gia Long, mạnh nhất châu Á và không hề thua kém những nước có
lực lượng hải quân hùng mạnh nhất châu Âu.
Ngày nay, không thể dùng những lời hô hào yêu nước rỗng tuếch để
lấy lại Hoàng Sa, để giữ gìn và lấy lại những gì đã mất ở Trường Sa, mà nhất
thiết phải có một tuyến phòng thủ biển vững chắc, một tiềm lực hải quân hùng mạnh
nổi trội so với xung quanh như cha ông ta đã từng có.
Nhưng tổ tiên ta không chỉ đã đái trên hình chữ S và hàng ngàn
hòn đảo lớn nhỏ trên Biển Đông. Nhìn trên bản đồ, hãy nhớ rằng tổ tiên ta từng
đái từ Hồ Động Đình (tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc ngày nay) đái xuống. Đó là nước
Văn Lang của các vua Hùng “bắc tới Hồ Động Đình, nam giáp nước Hồ Tôn, tây giáp
Ba Thục, đông giáp biển Đông Hải”, là vùng Lĩnh Nam mà sau này Hai Bà Trưng lấy
làm quốc hiệu. Vòng nước đái đó của người Việt ta chính Trung Quốc cũng phải thừa
nhận, bằng chứng là nó cũng được ghi trong Đại Việt sử lược, mà Đại Việt sử lược
là cuốn sách do Trung Quốc ấn hành được lưu giữ trong Tứ khố toàn thư. Trên
lĩnh vực nhận biết, phải thừa nhận khứu giác lịch sử của người cầm quyền Trung
Quốc xưa tương đối lành mạnh hơn khứu giác lịch sử của người cầm quyền Trung Quốc
ngày nay.
Lịch sử trải qua nhiều dâu bể, tổ tiên ta từ lâu đã không thèm
“hồi tố” đòi lại đất Lĩnh Nam. Nhưng đời đời không được phép quên. Bởi thế mà
sau khi Lê Hoàn phá giặc Tống, buộc nhà Tống phải công nhận nền độc lập của Đại
Cồ Việt, vua Tống đã cử sứ giả sang “hỏi tội” ông vì cớ gì mà còn đem quân đánh
sang trấn Như Hồng thuộc địa phận Khâm Châu của Trung Quốc (vào năm 995), Lê
Hoàn ngạo nghễ trả lời rằng ông đâu có thèm đánh, nếu có đánh thì đầu tiên phải
đánh vào Phiên Ngung (Quảng Châu ngày nay), thứ đến đánh Mân Việt (Phúc Kiến
ngày nay), há chỉ dừng lại ở trấn Như Hồng mà thôi đâu! Đọc lịch sử đến chỗ đó
nghe quá đã !
POSTED BY HOÀNG HẢI VÂN AT 01:29
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét