Nhãn

20 tháng 3, 2013

719. Minh Diện: RẮN TRƯỜNG TÔ LỘT XÁC


Nhà báo Minh Diện từng là phóng viên báo Tiền Phong

Cách đây chưa đầy ba năm, Nguyễn Trường Tô, Phó bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Hà Giang, đã làm xôn xao dư luận cả nước trong “Vụ án bán dâm học trò” do Sầm Đức Xương, hiệu trưởng trường trung học phổ thông Việt Vinh cầm đầu.


Cổng tư dinh Nguyễn Trường Tô

Sự việc được phát hiện từ năm 2005, nhưng Nguyễn Trường Tô giấu nhẹm, Giám đốc công an và Bí thư tỉnh ủy lờ đi, nên được thể cứ tiếp diễn.

Đến ngày 22-11-2006, công an bắt quả tang Nguyễn Thị Dung bán dâm ở khách sạn Thủy Tiên, thị xã Hà Giang, lập biên bản tạm thu giữ chiếc điện thoại di động Nokia, số thuê bao 0986623994, là phương tiện hành nghề “gái gọi” của Dung. Kiểm tra máy điện thoại có nhiều tin nhắn, đặc biệt có 13 kiểu ảnh khỏa thân của một người đàn ông tuổi ngoại ngũ tuần. Các chiến sỹ công an tá hỏa, vì đó chính là Nguyễn Trường Tô, một lãnh đạo ‘cỡ bự’ của tỉnh nhà.

Cô Dung khai, từ tháng 11-2005, đã ngủ với Chủ tịch Nguyễn Trường Tô. Chủ tịch Tô có thói quen ‘hành sự’ xong lăn ra ngủ, cứ trần như nhộng, nên Dung thấy hay hay, lấy điện thoại di động chụp các tư thế của vị khách sộp.

Chủ tịch Nguyễn Trường Tô chối phắt. Ông lớn tiếng mắng cả công an, và cho rằng có bàn tay của thế lực thù địch nhúng vào, dùng kỹ thuật vi tính ghép ảnh, bịa đặt, vu khống, nhằm làm mất uy tín cán bộ lãnh đạo, làm giảm niềm tin của nhân dân.

Theo yêu cầu, Viện khoa học hình sự Tổng cục cảnh sát tiến hành giám định 13 tấm ảnh thu được trong điện thoại của Nguyễn Thị Dung, đối chiếu với 2 tấm ảnh của  Nguyễn Trường Tô, kết luận là ảnh thật, không phải ghép qua photoshop. Trong máy điện thoại  Nguyễn Thị Dung, còn lưu cả tin nhắn của số điện thoại  09132771133, của Nguyễn Trường Tô. Bấy giờ ông Phó bí thư, Chủ tịch tỉnh đầy uy quyền này mới chịu im.


Một góc dinh thự sau khi về làm "dân thường", vui thú điền viên của Nguyễn Trường Tô

Nhưng sự việc lại được ém nhẹm đi suốt gần 5 năm. Nguyễn Trường Tô vẫn là một Phó bí thư tỉnh ủy mẫu mực, một Chủ tịch tỉnh vẫn đương nhiệm, vẫn “đủ tư cách”, có triển vọng lên cao hơn. Ông Tô vẫn vênh váo hống hách với thuộc cấp, vẫn cao đạo dạy dỗ mọi người đạo đức, lối sống, vẫn mặt sắt đen sì ức hiếp dân lành.

Năm 2010, khi vụ án Sầm Đức Xương bùng phát, Chủ tịch Nguyễn Trường Tô còn cao giọng phát biểu trước báo giới: “Một nhà giáo, một hiệu trưởng mà sa đọa về đạo đức như Sầm Đức Xương thì không thể chấp nhận được!”.

Có lẽ do bị dồn ép vào cùng đường, “Tiền bất kiến cổ nhân, hậu bất kiến lai giả” (Trần Tử Ngang) không có ai cứu, không còn lối thoát, nhà giáo Sầm Đức Xương liều chết quậy tung lên! Viên hiệu trưởng đã tụt quần, phô cái thứ bèo nhèo của mình trước quan tòa để chứng minh, rằng mình bị liệt dương không có khả năng sinh lý, và công khai tố cáo tội mua dâm học trò của Chủ tịch Nguyễn Trường Tô.

Chả ai lạ gì nhân cách của một số quan tham thời nay, nhưng vụ Chủ tịch Hà Giang mua dâm học trò cũng làm dư luận xôn xao. Có thơ rằng:

Có thầy hiệu trưởng họ Sầm
Cầm đầu tổ chức bán dâm học trò
Khách hàng toàn những quan to
Có cả chủ tịch Trường Tô tỉnh mình
Năm đồng một cú phá trinh
Ba đồng một cú làm tình con heo
Quê ta xứ núi tỉnh nghèo
Các em đành chịu giá bèo thế thôi
Phận hèn bèo dạt mây trôi
Các em bị chúng nó lôi ra tòa...

Ngày 5-10-2010, Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng cộng sản Việt Nam, ra thông báo như sau: “Qua kiểm tra nhận thấy đồng chí Nguyễn Trường Tô từ năm 2005 đến nay đã có vi phạm thiếu gương mẫu trong sinh hoạt, sống buông thả, quan hệ không lành mạnh, vi phạm nghiêm trọng tư cách cấp ủy viên, đảng viên, gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh người cán bộ lãnh đạo, gây dư luận bất thường trong đảng, và xã hội...

“Những sai phạm của đồng chí Nguyễn Trường Tô đã được Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương nhắc nhở, nhưng Tô không nghiêm túc tiếp thu, khắc phục và không thành khẩn nhận khuyết điểm.

“Bí thư tỉnh ủy và Giám đốc công an tỉnh biết nhưng không báo cáo xem xét giải quyết.

“Ủy ban Kiểm tra Trung ương đề nghị Ban bí thư thi hành kỷ luật đồng chí Nguyễn Trường Tô bằng hình thức cách hết các chức vụ trong đảng, đề nghị cấp có thẩm quyền bãi nhiệm đại biểu Hội đồng nhân dân, và cách chức Chủ tịch Uỷ ban nhân dân tỉnh Hà Giang...”.

Câu chuyện mua bán dâm học trò ở Hà Giang vẫn râm ran, nhưng bóng dáng vị chủ tịch tỉnh có cái đầu mum múp, cái mỏ nhọn gian tham bỗng lặn mất tăm. Đi trên đường Trần Phú, thị xã Hà Giang, để mắt nhìn ngôi nhà số 218, một thời nườm nượp xe cộ cao sang, ríu rít nói cười, giờ vắng tanh vắng ngắt, cửa đóng im lìm. A, thì ra một quan to như Nguyễn Trường Tô vẫn còn biết xấu hổ? Một người còn biết xấu hổ là một người vẫn còn chút tự trọng! Một cái mặt còn biết giấu đi là một cái mặt chưa quá dày!  Niềm hy vọng mỏng manh nhen lên trong lòng ngưởi dân phố núi vốn thật thà và giàu độ lượng.

Nhưng mấy bữa nay trên nhiều trang  Web lại đưa hình ảnh khu nhà vườn, trang trại của nguyên Chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô. Phía sau cái cổng hình cầu vồng cao nghễu nghện là  ngôi nhà gỗ trạm khắc cẩu kỳ, là ngôi biệt thự đúc kiên cố, là hồ nước, vườn cây, non bộ… Một trang viên bề thế, lộng lẫy gấp nhiều lần dinh cơ của Vua Mèo Vương Chí Sình ngày xưa. Mỉa mai thay, cái dinh cơ của ông cán bộ vô đạo ấy lại tọa lạc ngay trung tâm cái xã mang tên Đạo Đức!


Hà Giang là một tỉnh nghèo, hình như nghèo nhất nước thì phải.  

Nơi đây ngày 17-2-1979, quân Trung Quốc tràn sang xâm lược, giết người, cướp của, tàn phá dã man, xương cốt hàng ngàn cán bộ chiến sỹ quân đội ta, nhân dân ta vẫn còn lẫn trong đất đá, giờ mọc lên một dinh cơ lớn hơn Vương phủ Vua Mèo ngày xưa!

Tôi cũng như nhiều người chẳng ai dám soi nhìn vào những ngôi nhà, những biệt thự, của những người làm giàu bằng trí tuệ, bằng mồ hôi, nước mắt của họ. Nhưng cái trang viên và dinh cơ bề thế của Nguyễn Trường Tô kia thì khác! Mọi ngưởi có quyền đặt câu hỏi: “Ông ta làm gì mà giàu nhanh như vậy?”.

Ai cũng biết Nguyễn Trường Tô quê Thái Bình, tốt nghiệp trường đại học kinh tế, làm nhân viên Sở nông nghiệp Hà Giang từ 1986, leo dần lên chức giám đốc Sở kế hoạch đầu tư, rồi Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, rổi Phó bí thư, Chủ tịch tỉnh, cho đến ngày 28-7-2010 bị cách chức. Thử hỏi với quãng thời làm công bộc ấy, lương bao nhiêu,và ông ta tích lũy được nhiêu từ những khoản lương thưởng? Vậy mà mới chỉ rời nhiệm sở chưa đầy ba năm đã có một cơ ngơi hàng chục tỷ? Hóa ra, cũng từ cái biệt tài giấu nhẹm của ông ta “thấy xương gà mới lòi đuôi cáo”.

Tôi còn nhớ, có lần  ông thứ trưởng Bộ xây dựng bộc bạch trên TiVi: “Lương cỡ bộ trưởng thì 40 năm mới mua được một căn nhà diện thu nhập thấp”.

Ông Nguyễn Trường Tô mới làm Phó bí thư, Chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang từ năm 2005, nghĩa là mới có 5 năm lĩnh lương tương đương bộ trưởng, mà xây dựng một cơ ngơi trị giá gấp chục lần căn nhà diện thu nhập thấp thì quả là thần kỳ! Nhưng đó mới chỉ là những “tảng băng nổi”. Khôn ngoan, tài giấu giếm như ông Tô, chắc chắn phần chìm còn lớn hơn nhiều!

Nguyễn Trường Tô sinh năm 1953, tuổi Quí Tỵ, cầm tinh con rắn. “Con rắn Trường Tô” bị gẫy đuôi chốn quan trường, giờ lột xác thành một đại gia phố núi! Không biết có cơ quan nào để ý đến những điều dân dị nghị về ông ta?

Tôi chắc là không, bởi  cái dinh cơ  của Nguyễn Trường Tô chả thấm tháp gì với cơ ngơi của nhiều quan chức cỡ bự khác, những đầy tớ của dân đã “về vườn” hoặc vẫn yên vị ngon lành. Những dinh cơ ấy trị giá hàng trăm tỉ, chứ đâu chỉ khoảng chục tỉ như dinh cơ của Nguyễn Trường Tô.

“Mỗi cán bộ đảng viên phải cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, phải là những người đày tớ trung thành của nhân dân!” - Hồ Chủ tịch dạy như vậy, nhưng sao bây giờ nhìn những khuôn mặt mỡ màng của nhiều cán bộ lãnh đạo quá tương phản với những khuôn mặt héo hon của dân, nhìn dinh cơ của nhiều nhà lãnh đạo quá tương phản với những căn nhà chính sách dành cho các Mẹ Việt Nam anh hùng, càng tương phản với những túp lều của dân. Ước gì người dân được lột xác để trở thành những tên đầy tớ như vậy nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét