Chị Đặng Bích Phượng, tức blogger Phương Bích
Rút kinh nghiệm từ những
chuyện trước đây, bị “kẻ xấu cản phá” như buổi nói chuyện về biển đảo của bác
Nguyễn Nhã, buổi liên hoan mừng ngày 8/3, buổi đặt hoa tưởng nhớ những đồng bào
và chiến sĩ đã hy sinh trong chiến tranh biên giới năm 1979, mấy anh chị em
chúng tôi lẳng lặng làm một chuyến ra biển thả hoa đăng, tưởng nhớ 64 liệt sĩ
hy sinh năm 1988 tại các đảo thuộc Trường Sa.
Đến việc tâm linh cũng
không dám công khai rủ nhau trên mạng, sợ hỏng việc. Lựa chán rồi mấy anh chị
em mới chọn Hải Phòng làm nơi thả hoa đăng, kết hợp thăm các gia đình liệt sĩ.
Có người biết việc làm của chúng tôi, nhưng bận không đi được đều đóng góp ít
nhiều. Mỗi người một việc, rốt cục chúng tôi cũng lên đường “Hải Phòng tiến”
vào chiều 13/3.
Để tránh sự chú ý của
những kẻ phá bĩnh, mọi người muốn khi nào làm lễ tưởng niệm mới mặc áo phông,
nhưng tôi cứ diện chiếc áo có in những dòng chữ, ghi dấu các địa danh và sự kiện
ngày 14/3 ngay từ đầu. Khi xe đã lăn bánh, mọi người mới tạm thở phào nhẹ nhõm,
cảm thấy hệt như mình đang đi ra trận vậy.
Mặc dù đã chuẩn bị chu
đáo thế, dọc đường xe vẫn phải dừng lại, để mấy vị đàn bà rẽ vào chợ mua thêm
ít đồ. Trong khi tôi cũng lượn lờ vào chợ, ngắm nghía hàng quán thì bỗng một chị
trong đoàn bảo:
- Này! Dân ở đây họ biết
cả đấy. Chị nghe thấy họ xôn xao bảo nhau: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt
Nam đấy. Thế là chị hỏi: sao các bác biết? Họ chỉ, cái áo chị kia mặc áo in những
chữ Hoàng Sa, Trường Sa, Việt Nam đấy còn gì?
Tất cả chúng tôi cùng a
lên thích thú, cảm thấy hân hoan và ấm lòng. Vậy là người dân họ đã biết và
không thờ ơ, dù chỉ với những dòng chữ trên một chếc áo phông bình thường của
khách qua đường.
Một cô còn lo lắng hỏi:
- “Nó” sắp lấy hết đảo
của mình chưa ạ?
Bà bên cạnh gắt:
- Lấy là lấy thế
nào?
Hay! “Nó” lấy được hay
không là do dân ta cả thôi. Chả cần tuyên truyền gì. Dân ta muôn năm.
Xe lại tiếp tục bon
bon. Mọi việc khởi đầu có vẻ tốt đẹp. Đêm qua trời chợt đổ mưa khiến ai nấy đều
lo lắng. Sớm nay vẫn còn lất phất mưa bay. Vậy mà trời gần trưa bỗng hửng nắng,
hoàn toàn khô ráo và mát mẻ.
Đến Hải Phòng là hơn 5
giờ chiều. Đã có đại diện hai gia đình liệt sĩ nhập vào đoàn. Tất cả chúng tôi
vào nghỉ ở khách sạn Xây dựng. Để tiết kiệm tối đa, đám đàn bà còn mang theo lỉnh
kỉnh đồ ăn, xuống nhà hàng chỉ gọi cơm canh và thêm chút thức ăn. Vậy mà khách
sạn chẳng khó chịu gì, vẫn vui vẻ phục vụ. Sau đó, chúng tôi mượn khách sạn một
hội trường nhỏ, treo băng rôn đàng hoàng để làm lễ tưởng niệm, tặng quà cho gia
đình liệt sĩ. Cảm động nhất là giây phút Nguyễn Xuân Diện đọc bài văn tế. Giọng
Xuân Diện có lúc nghẹn ngào, run rẩy, những cặp mắt bỗng đỏ hoe, đây đó tiếng sụt
sịt của đám phụ nữ…
Trời về khuya trở nên ẩm
ướt vì sương đêm. Chúng tôi đi ra bến Nghiêng, nơi xuất phát của
“Đoàn tàu không số” năm xưa để thả hoa đăng. Khi xe chở vòng hoa tới, ai nấy đều
trầm trồ vì nó quá to và đẹp. Vì đa phần các anh đều hy sinh khi tuổi đời còn rất
trẻ, nên vòng hoa kết toàn màu trắng tinh khôi.
Ban đầu chúng tôi chỉ định
đốt nến rồi thả hoa và hoa đăng ngay trên bờ biển, nhưng rồi lại đổi ý, thuê
tàu ra xa bờ để thả. Trong khi còn “cò kè mặc cả”, một người mà chúng tôi tưởng
là nhà tàu hóa ra là an ninh thuộc đồn biên phòng Đồ Sơn. Điều khiến chúng tôi
ngạc nhiên là họ không hề có ý ngăn cản việc làm của chúng tôi mà còn rất nhiệt
tình giúp đỡ. Trong số tiền thuê tàu từ 1 triệu rưỡi xuống còn 1 triệu, nhân
viên an ninh nói sẽ trả cho nhà tàu 500 ngàn, còn chúng tôi chỉ phải trả 500
ngàn. Cậu an
ninh còn nói, thủ trưởng của cháu giao cho cháu thu xếp chỗ nghỉ cho đoàn, nếu
các cô chú chưa kịp đặt khách sạn. Từ ngạc nhiên đi đến cảm động. Từ nghi kỵ đi
đến thân tình. Ban đầu khi cậu này lẵng nhẵng bám theo đoàn, chúng tôi còn tưởng
an ninh nên cứ đuổi quầy quậy. Hóa ra là an ninh thật, nhưng là an ninh quân đội, và là an
ninh tốt!
Trước khi lên tàu
Sương mù mỗi lúc một
dày đặc. Chúng tôi đi trên tấm ván hẹp dẫn lên tàu (hoặc là ca nô). Riêng chiếc
vòng hoa to quá, chúng tôi không biết làm thế nào để đem lên theo. Đang loay
hoay thì cậu an ninh đồn biên phòng Đồ Sơn bảo: để cháu! Và cậu ta đội chiếc vòng
hoa lên đầu, băng băng chạy trên tấm ván hẹp. Vòng hoa được đặt trên sàn tầng
2. Trong khi chúng tôi đốt nến, đặt hoa đăng lên xung quanh vòng hoa, cậu an ninh bảo: hương đâu?
Sao không có hương?
Ừ nhỉ. Chẳng ai nghĩ ra (7N: đoảng
quá!).
Làm gì có ai có kinh nghiệm trong chuyện này. Cậu an ninh lại bảo: để cháu! Cậu
ta phóng lên bờ. Lát sau quay trở lại với đầy đủ tiền vàng, hương và… thuốc lá.
Sáu mươi tư liệt sĩ.
Sáu mươi tư ngọn nến và hoa đăng đặt quanh vòng hoa đại, làm thành một vòng
tròn bất tử. Nguyễn Xuân Diện quỳ xuống sàn tàu, đọc lại bài văn tế. Mọi người
cùng quỳ quanh vòng hoa, chắp tay trước ngực. Sương đêm ướt đẫm, mịt mù. Nhà
tàu phải đưa đèn pin để một người soi cho Diện đọc. Con tàu tròng trành đi vào
trong làn sương dày đặc, mang theo khói hương nghi ngút và những ngọn nến lung
linh trong đêm, mang theo tiếng rì rầm cầu nguyện Nam mô a di đà Phật. Trong
đoàn chúng tôi có hai người theo đạo công giáo. Họ cũng quỳ xuống đọc kinh, tưởng
nhớ các liệt sĩ theo nghi thức bên công giáo.
Tưởng niệm theo nghi thức công giáo
Có lẽ không mấy ai có dịp
chứng kiến những giây phút như thế này trong đời. Ai nấy đều rưng rưng trong
lòng, như cảm nhận được anh linh các liệt sĩ đã phù hộ độ trì cho chúng tôi được
an lành đến với các anh.
Cậu an ninh nói: thuốc
lá cháy như thế này là các anh ấy về đấy.
Chúng tôi nghẹn ngào:
đúng rồi, các anh ấy về đấy. Nếu không làm sao chúng tôi gặp được nhiều may mắn
đến thế này.
Gió rất mạnh, nhiều lần
thổi tắt nến, nhưng hương và thuốc lá vẫn cháy nghi ngút. Chúng tôi thắp cho
các anh hai tuần thuốc lá xong, mới thả vòng hoa xuống biển. Con tàu quay mũi,
đưa chúng tôi vào bờ. Khi chúng tôi trả đủ một triệu chứ không bớt như lúc đầu
mặc cả, cậu an ninh nhất định không chịu lấy, bảo không nói 2 lời.
Thả vòng hoa xuống biển. Người mặc áo hoa là an ninh thuộc
đồn biên phòng Đồ Sơn.
Về khách sạn, chúng tôi
ngồi lựa ảnh, post lên mạng. Tôi định viết bài, kể lể ngay, nhưng nhiều khi cảm
xúc tràn ngập quá cũng không viết nổi. Khi tôi đóng máy tính lại là đã gần 3 giờ
sáng ngày 14/3. Cứ để nguyên quần áo đi đường, đăt lưng xuống là tôi chìm ngay
vào giấc ngủ.
Ngày 14/3, chúng tôi chọn
đường về Hà Nội qua ngả Thái Bình, để thăm thêm 3 gia đình liệt sĩ nữa. Mỗi một
lần chủ khách chia tay là một lần bịn rịn, lưu luyến dù là lần đầu gặp mặt. Hai mươi lăm năm qua, hẳn
chẳng có mấy khách phương xa nào quan tâm đến sự hy sinh của chồng, cha, con em
họ. Hai mươi lăm năm qua, bao nhiêu người trong gần 90 triệu người Việt Nam biết
đến video clip, do quân Trung Quốc quay cảnh bắn bộ đội ta ở Gạc Ma vào ngày
14/3/1988?
Clip tuyên truyền của TQ giết chiến sĩ VN tại Gạc Ma
14/3/1988
Ngay cả những người
trong gia đình anh hùng liệt sĩ Trần Đức Thông ở Thái Bình, là những người có
ít nhiều chức vị trong xã hội, cũng chưa một lần biết đến clip do lính Trung Quốc
quay và đưa lên mạng, khoe khoang về hành động man rợ của chúng. Họ không thể
hình dung ra người thân của họ đã ngã xuống như thế. Nhưng lệnh không được nổ
súng, ngay cả khi quân thù nã đạn vào con em họ thì nhiều người biết. Đau đến
nghẹn cả thở.
"Máu ai loang cả mạn
tàu!
Máu ai hòa theo nước biển!
Xót thay!
Nam nhi hề, vai khoác
chiến y,
Chiến sĩ hề, ai về đầu
bạc?
Chuyện nhục vinh thì cứ
luận bàn,
Đường sinh tử có ai
không thác?
Luận anh hùng ai kể bại
thành,
Xét chí khí nên coi cao
thấp.
Hôm nay,
Thắp nén tâm hương ,
Tưởng người tiết liệt.
Gương hiếu trung mãi
mãi chẳng phai mờ,
Máu hào kiệt ngàn đời
không đổi sắc.
Hiếu với dân chẳng quản
máu xương rơi,
Trung với nước đâu chờ
bia đá tạc!
Ô hô! Có linh xin hưởng!"
(http://phongdiep.net/default.asp?action=article&ID=15442)
Kể thêm chuyện bên lề:
- Khi in
băng rôn, chủ hiệu đã giảm giá từ 150 ngàn xuống còn 50 ngàn, khuyến mại thêm lời
dặn: lần sau những gì liên quan đến phản đối Trung Quốc thì cứ đem đến đây.
- Khi làm thủ tục
trả phòng ở khách sạn Xây dựng, do anh em trong đoàn “cẩu thả”, đem dép từ
phòng này sang phòng khác, làm nhân viên dọn phòng tưởng mất. Trong khi mọi người
còn đang truy tìm, ông giám đốc khách sạn biết chuyện bèn “quát” nhân viên
không được hỏi, để yên cho “đoàn” đi.
- Sau khi đoàn về Hà Nội
rồi, cậu an ninh ở bến Nghiêng - Đồ Sơn (thuộc đồn biên phòng Đồ Sơn) gọi điện
cho một người trong đoàn, thú nhận rằng cảm thấy rất xấu hổ về bản thân khi chứng
kiến lễ tưởng niệm này. Cậu nói mặc dù cũng là lính hải quân, có biết về Gạc
Ma, nhưng lại chưa hề biết về sự hy sinh của lớp “đồng đội” năm xưa như thế
nào. Cậu đề nghị lần sau nếu có những hoạt động như thế, thì cho cậu tham gia với.
- Ở đâu người ta
cũng hỏi chúng tôi thuộc tổ chức nào, đoàn thể nào. Xem ra vẫn còn thói quen của
mấy chục năm, về một cuộc sống mà cái gì cũng chịu sự quản lý và lãnh đạo của đảng
và nhà nước, nên ngay cả việc chia sẻ tình cảm cũng phải chờ chỉ đạo, theo kiểu
khi nào nhà nước hô: Khóc! Thế là nhất loạt mới được òa lên khóc, chứ không được
khóc tùy tiện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét