Nhà văn Nguyễn Quang Lập, bloger Que Choa
Tất nhiên chẳng ai cho mình đi dự cuộc họp báo thường kì của
Văn phòng chính phủ cả. Mình chỉ ngồi nhà hóng hớt tin báo chí thôi. Một trong
những tờ báo đưa tin đáng tin là báo SGTT, tờ này giật cái tít rất chi là lạc
quan cách mạng: Dự án bôxít: phải có lợi mới làm! (Tại đây) Mới đọc cái tít thấy sướng cái lỗ rốn, đi vào
bài “Ông Vũ Đức Đam cho rằng
một số dự án xét thấy phải đầu tư dù hiệu quả kinh tế thuần túy thì chưa hiệu
quả nhưng tổng hoà (cả lợi ích kinh tế – xã hội) phải có lợi mới làm”.
Vũ Đức Đam (sinh 1963) là một chính
khách Việt
Nam. Ông hiện đang là Ủy
viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI, Bộ trưởng – Chủ nhiệm Văn phòng
Chính phủ[1]. Ông có bằng Tiến
sĩ Kinh
tế và là Bộ trưởng trẻ nhất tại thời điểm bổ
nhiệm trong Chính phủ đương nhiệm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng[2].
Hi hi khéo đến thế là cùng, khéo như quan chức Bộ ngoại
giao, ông này nên cho làm bộ ngoại giao, làm Văn phòng chính phủ vừa phí vừa khổ
ổng.
Đọc đi đọc lại hai ba lần vẫn
không hiểu cái lợi ích tổng hòa của Bauxite Tây Nguyên nó nằm chỗ nào? Về kinh
tế thì lỗ chổng vó rồi khỏi nói làm gì, còn lợi ích tổng hòa nó là cái gì mà
nghĩ mãi không ra. Từ năm 2010, trong kiến nghị của 2746 nhân sĩ trí thức Việt đã
chỉ ra 4 mối nguy khi làm Bauxite Tây Nguyên: kinh tế nhất định thua lỗ, môi trường nhất định ô nhiễm, quốc
phòng nhất định nguy hiểm, văn hóa Tây Nguyên nhất định bị tiêu vong. Cho đến
nay chưa có ai chứng minh có thuyết phục bốn mối hiểm nguy ấy là không thể xảy
ra, hoặc có xảy ra nhưng không ở mức nguy hiểm. Chắc chắn ông Vũ Đức Đam cũng
không chứng minh được. Cũng như các nhân sĩ trí thức ông Đam cũng thừa trí lự để
biết bốn mối hiểm nguy ấy là có thật, càng quyết làm bauxite thì bốn mối hiểm
nguy ấy càng trở thành hiện thực.
Vậy cái lợi ích tổng hòa
ông Đam nói đến là cái gì? Có phải tổng hòa làm sao ông ba Tàu không nổi giận,
ghế Thủ tướng vẫn không lung lay, TKV vẫn hưởng lộc dài dài và ông Vũ Đức Đam vẫn
được Thủ tướng ban cho 7 chữ vàng: Đồng- chí- làm- việc- tôi- yên- tâm như Mao
trạch Đông ban cho Hoa Quốc Phong ngày nào?
Nếu lợi ích tổng hòa là vậy thì kết cục thảm hại tất nhiên
sẽ đến rất sớm, ông Vũ Đức Đam tất nhiên đã nhìn thấy rất rõ. Chỉ tiếc cho ông Đam, một
ông quan tài đức hiếm hoi, chẳng biết làm gì hơn, đành khuất thân trong
cái bóng dù rách, thật tội nghiệp.
Đêm qua nằm mơ thấy ông Đam rũ tay áo ngẩng cao đầu, nói
chúng ta sai rồi, thưa thủ tướng! Thủ tướng hỏi kẻ nào khiến ta sai? Ông Đam
rút trong tay áo ra thất trảm sớ dâng lên Thủ tướng. Đến
đây thì bừng tỉnh, mình ngồi lẩn thẩn nghĩ ra hai cái kết. Một là Thủ tướng ôm
lấy ông Đam, nói trời ơi thế này sao mày không báo sớm cho anh. Hai
là Thủ tướng ném cái thất trảm sớ vào sọt rác, một giờ sau ông Đam biến khỏi
văn phòng chính phủ.
Cái kết nào hay cho ông Đam? Mình nghĩ cả hai cái kết đều
hay cho ông Đam, vấn đề là ông Đam có đủ can đảm làm nên những cái kết tuyệt vời
như thế không? Chắc không. Chợt nhớ slogan của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên: The secret of
Freedom is courage, bí mật của tự do là lòng can đảm. Đó chắc chắn không phải slogan của ông Vũ Đức Đam. Như hầu hết các ông quan thời này, lý tưởng của ông Đam là vinh
thân phì gia chứ không phải tự do, vì thế lòng can đảm chẳng những đó là thứ phẩm
giá xa xỉ mà nó còn rất nguy hiểm, ông Đam không ngu cũng chẳng dại để
dùng nó.
Vì thế bí mật của ông Đam chính là lợi ích tổng hòa mà ông
đã nói, có phải vậy chăng?
Hu hu
NQL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét