Trong giai đoạn khủng
hoảng kỳ đầu của giai đoạn đổi mới (1997 – 2000) ở Việt Nam pha trộn sự khủng
hoảng tài chính của một số nước Châu Á. Công ty Minh Phụng – EPCO bị điều tra
và Tăng Minh Phụng bị bắt truy tố về tội lừa đảo, lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt
tài sản xã hội chủ nghĩa. Theo quy định
của Ngân hàng Nhà nước vào thời điểm đó, một doanh nghiệp chỉ được vay vốn
không quá 10% vốn tự có, để có thể được vay vốn, Minh Phụng đã thành lập hàng
loạt công ty con, câu kết với các quan chức ngân hàng sử dụng trên 40 pháp nhân
để vay vốn. Tính đến khi xảy ra vụ án, Minh Phụng đã thực hiện trên 600 hợp
đồng tín dụng với 7 ngân hàng, với tổng dư nợ hàng ngàn tỷ đồng và hàng chục
triệu USD.
Khủng hoảng tài chính năm 2012 với việc đóng băng thị trường
bất động sản và nợ xấu giữa liên ngân hàng kèm theo đó là tình trạng bất ổn
trong nội bộ đảng. Việc lợi dụng các chính sách điều chỉnh để thâu tóm lẫn nhau
trên thị trường tài chính mà dư luận mới đây cho rằng, người đứng đằng sau là
ông Nguyễn Đức Kiên, một trong những người giàu nhất Việt Nam và là cổ đông của
rất nhiều ngân hàng hiện nay.
Sự việc ông bị bắt vào
ngày 20/8 sau khi trả lời báo giới đã làm chấn động dư luận. Theo Trung tướng
Phan Văn Vĩnh thì lý do ông bị bắt là “kinh doanh trái phép”, và chúng ta sẽ chờ
xem diễn biến sau đó sẽ thế nào.
Nhưng ở đây có một sự
trùng hợp là các “đại gia” bị bắt vào thời điểm có khủng hoảng về kinh tế, điều
đó cho thấy rằng sự nghiệp kinh doanh ở Việt Nam giống như việc “xây nhà trên
cát”, có thể sụp đổ rất nhanh khi có một sự rung động, nó có thể đến từ bất ổn nội
bộ đảng hay thậm chí từ một chính sách có lợi cho phe nhóm.
Đất nước hiện nay vẫn duy trì nền kinh tế ngoài luồng, một doanh nghiệp bình thường muốn kinh doanh có lãi phải dựa
vào kẽ hở của pháp luật, và điều đó trở thành sự trói buộc họ vào guồng máy của
cơ chế, một guồng máy được điều hành dựa trên sự sai trái của tất cả mọi người.
Khi một cơ chế mà sự phân phối thu nhập dựa vào yếu tố “xã
giao” thì sự thành công về mặt vật chất chứa đựng nhiều bất công và may rủi. Nó tạo ra một hệ thống
quản lý dựa trên cái sai của mỗi người. Ai cũng được đóng một “phốt” nhận dạng
riêng cho mình, và mặc nhiên chúng ta trở thành nô lệ, một phạm nhân của
cơ chế bất công với một bản án có sẵn treo lơ lửng.
John Stuart Mill nói:
“Thà làm con người không mãn nguyện còn hơn trở thành một con lợn thỏa mãn; thà
làm Socrates không mãn nguyện còn hơn trở thành một kẻ ngốc thỏa mãn. Và nếu kẻ
ngốc, hoặc con lợn có ý kiến khác, đó là bởi vì chúng chỉ biết ý kiến của riêng
mình”.
Thực tế là chúng ta
không thể thay đổi quá khứ, cũng không thể thay đổi được hiện tại và chúng ta
cũng không thể thay đổi người khác. Điều chúng ta có thể
thay đổi chính là thái độ của mình. Nếu chúng ta tiếp tục chấp nhận thỏa hiệp với
sự sai trái để thỏa mãn mục đích cá nhân thì cũng giống như một con lợn sẽ bị
thịt bất cứ lúc nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét