Chỉ nghe thầy giáo
chính trị giảng đi giảng lại trong lớp học từ bé lớp một cho đến sinh viên đại
học, rằng: Nước ta đang xây dựng CNXH, giai đọan đầu của Chủ nghĩa Cộng sản. Chủ
nghĩa xã hội là sung sướng gấp vạn lần, dân chủ, tự do gấp vạn lần chủ nghĩa tư
bản. Nhưng thực
tế ở nước ta
(và nhiều nước CNXH “anh em” khác như Trung Quốc, Triều Tiên, Cu Ba, các nước
Đông Âu, Liên Xô (cũ) 80 năm qua, càng xây dựng CNXH thì cuộc sống càng đi xuống, bị kềm nén không có
tự do báo chí, không có tự do lập hội, thiếu dân chủ .v.v.. Chỉ đi xe chục tiếng
sang Thái Lan, thấy đời sống nước họ, tự do dân chủ nước họ mà thèm. Đó là chưa nói đến Hà
Lan, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Đan Mạch… cuộc sống của họ là thiên đường thực sự. Ở xứ
ta, chỉ có giai cấp lãnh đạo Đảng, Chính quyền là ngày càng giàu sang và quyền
lực. Các nước
Đông Âu và Liên Xô đã làm một cuộc “cách mạng mềm” lật đổ CNXH để xây dựng cuộc
sống mới. Bốn trăm triệu người ở Liên Xô và Đông Âu được giải phóng, vô cùng
hoan hỷ. Nước
ta từ năm 1954 ở miền Bắc và từ sau năm 1975 trên cả nước, ai cũng nhận thấy càng xây
dựng CNXH thì dân càng đói kém, cuộc sống càng bị o ép khổ cực. Đến bây giờ nước
ta vẫn được xếp hạng một trong những nước nghèo nhất thế giới. Nhưng nhân dân ta đã
có những cuộc vượt phá chiếc “vòng kim cô” “CNXH” để mưu sinh và tồn tại rất
ngoạn mục.
1. Cuộc “lãn công” vĩ đại dưới thời Hợp tác xã
Sau chiến thắng Điện
Biên Phủ, ở miền Bắc tiến hành Hợp tác hóa nông nghiệp và cải tạo tiểu thủ công
nghiệp. Hợp tác xã là Chủ nghĩa xã hội. Lúc đầu bà con háo hức lắm. Nhưng rồi tham nhũng nảy
nòi, được thể chế CNXH khuyến khích:
Một người làm việc bằng hai
Để cho chủ nhiệm mua đài mua xe
Một người làm việc bằng ba
Để cho chủ nhiệm xây nhà xây sân…
Đưa ruộng cha ông để lại
vào hợp tác rồi, người nông dân không còn ruộng đất canh tác nữa, phải đi làm đồng
theo kẻng. Ruộng chung như cha chung không ai khóc, nắng lên khỏi ngọn sào mới
lục tục ra đồng, chưa xong đường cày đã giải lao, chiều mặt trời còn con sào đã
về. Nên cuối vụ chia công điểm, mỗi công được 2 lạng thóc. Dại gì mà làm cho thằng khác ăn. Thế là đói. Cả xã hội nông thôn
lãn công. Người gần rừng thì đi đào củ mài. Người không có rừng thì đào cua bắt
ốc ra chợ đổi gạo. Nên cả miền Bắc nông dân lãn công.
Lãn công đến độ, bờ xôi
ruộng mật cũng chẳng ai ngó ngàng đến. Thấy cảnh dân đói quá, các nhà quản lý
buộc phải “phá lệ XHCN”, chia “Đất phần trăm” cho nông dân. Đất % là đất được
xác định 5% quỹ đất của địa phương chia cho các hộ gia đình để sản xuất rau
màu, cấy lúa. Những người sinh từ 1962 trở về trước được chia 2 thước ta tức là
48m2/người và được toàn quyền sử dụng. Trên mảnh đất phần trăm đó, các hộ nông dân
đã trồng khoai cấy lúa nuôi sống gia đình mình, không cần đến thu nhập của HTX.
Đất % tư nhân ấy
là cú “phá CNXH” đầu tiên của nông dân Việt Nam.
2. Khoán hộ Kim Ngọc – cú đấm vào mặt CNXH
Có đất phần trăm rồi vẫn
nhiều hộ đói, vần tiếc ngẩn ngơ hàng triệu hecta đất màu mỡ vào HTX không mang
lại thu nhập, bà con ở Vĩnh Phú, theo anh Kim Ngọc nghĩ ra cách khoán hộ, để có
người chịu trách nhiệm hiệu quả trên tầng thước đất. Khoán Kim Ngọc ra đời. Tổng
bí thư đảng kêu lên: “Khoán hộ là phá CNXH”. Thế là Kim Ngọc bị kiểm điểm. Phá CNXH cũng không chết bằng
đói. Thế
là phong trào khoán hộ phát triển rầm rộ ở nhiều tỉnh như Hải Phòng, Hải Hưng… Cuối
cùng thì Bộ Chính trị buộc phải “phá CNXH” ra nghị quyết “Khoán 10”. Khoán Kim Ngọc như một nắm
đấm đấm vỡ mặt Chủ nghĩa xã hội ảo tưởng.
3. CNXH:
PHÂN NHƯ CỨT, CỨT GÌ CŨNG PHÂN
CNXH được định nghĩ là
“nền kinh tế Kế hoạch hóa từ sản xuất đến tiêu dùng”. Nên kế hoạch sản xuất
hàng hóa hàng năm giao cho các nhà máy, xí nghiệp. Sản xuất được bao nhiêu nộp
cho nhà nước để nhà nước phân phối theo kế hoạch. Nhưng sản xuất không đủ cung
cấp cho nhu cầu ngày càng cao. Nên tất cả các nước đều phải áp dụng chế độ tem
phiếu một cách triệt để. Chỉ có lãnh đạo cao cấp là được mua theo nhu cầu, toàn hàng tốt ở của
hàng Tông Đản, còn cán bộ, công nhân viên đều có đủ loại tem phiếu, từ mớ củi,
bìa đậu phụ, bó rau… đến mét vải màn cho phụ nữ vệ sinh, đều có tem phiếu hoặc
sổ mua hàng.
Bắt cởi trần phải cởi trần
Cho may ô mới được phần may ô.
Cung cấp thành nếp sống.
Lãnh đạo đảng tuyên bố : “Kế hoạch hóa tiêu dùng chính là bản chất của CNXH”.
Buổi sáng nọ, ở công Sở Thương Mại tỉnh nọ có câu đối:
Phân thì như cứt
Cứt gì cũng phân.
Nhưng đến khi Bộ trưởng
thương mại Trần Phương vạch kế hoạch bỏ tem phiếu, TBT kêu lên: “Làm thế thì
phá CNXH còn gì ?”. Nhưng dân tộc ta đã “phá CNXH”, từ bỏ được chế độ tem phiếu
để tồn tại. Từ bỏ cảnh cung cấp bao năm trời làm đau khổ chị em:
Hôm nay mồng tám tháng ba
Chị em phụ nữ đi ra đi vào
Hai tay hai củ xu hào
Miệng luôn lẩm bẩm: nên xào hay kho?
4. TỰ CHỦ TÀI CHÍNH – CUỘC PHÁ CNXH NGOẠN MỤC
Sau năm 1975, Bộ Chính
trị đảng chỉ đạo tức tốc “cải tạo công thương nghiệp miền Nam, đánh bại bọn tư
bản, nếu không thì không thể xây dựng CNXH được”. Thế là đua nhau đập phá, cải
tạo. Các nhà máy, xí nghiệp hiện đại đang vận hành êm ru bỗng chốc tiêu điều. Nguyên liệu không có để
sản xuất, công nhân không có việc làm, không lương. Nhiều giám đốc tư bản rãy
chết bị thay bằng “giám đốc học Trường Đảng Nguyễn Ái Quốc ra”. Cái trường ấy cũng lạ, ai tốt nghiệp trường
đó có thể ra làm bất cứ việc gì, từ bí thư, chủ tịch, đến giám đốc nhà máy dệt,
giám đốc công ty điện tử êm ro. Không cần sản xuất hàng hóa nhiều, chỉ cần suốt
ngày phê bình tự phê bình, đấu tranh giai cấp. Thế là cả một nền kinh tế miền Nam
không lồ chỉ vài năm sau thành kiệt quệ. Đói đầu gối phải bò. Anh em công nhân
đề xuất chủ trương “tự hạch toán”, “tự chủ tài chính”, “kế hoạch ba”, “xuất khẩu
để lấy ngoại tệ mua vật tư nguyên liệu”… TBT đảng hét: “Bọn bây phá chủ nghĩa xã
hội à!”. Không
phá thì chết đói cả nút. Thế là cuộc “phá” CNXH lần thư tư diễn ra không thể đảo ngược.
5. CNXH LÀ KHÔNG ĐƯỢC CÓ NHÀ 2 TẦNG TRỞ LÊN
Qua 4 lần “phá CNXH”, đời
sống của nhân dân khá lên đôi chút. Có người buôn bán có tiền làm nhà lầu vài ba
tầng. Thế mà một lãnh đạo đảng hét lên: “Giàu như rứa là trái với bản chất chủ
nghĩa xã hội”. Thế là khoảng tháng 3 năm 1983, chỉ thị Z30 một chỉ thị miệng ra đời, nhằm
tịch thu nhà, tài sản của những gia đình có nhà hai tầng trở lên tại các thành
phố. Chỉ thị mật, không rõ của
Ban Bí thư hay của Chính phủ ra lệnh, không có người ký, không có văn bản,
không dựa trên bất kỳ một điều khoản pháp luật hiện hành, chỉ truyền miệng qua
hệ thống Công an. Thế mà ở Hà Nội đã tịch
thu 105 nhà, không cần tòa án và cũng không có bất cứ một bằng chứng nào để có
thể khẳng định đó là tài sản bất minh. Có một gia đình bị tịch thu, cả nhà
đội khăn tang, bị đẩy lên xe, khóc sướt mướt. May mà có một số người đã phá cái
lệnh CNXH đó. Nguyễn
Văn An bí thư Hà Nam Ninh đã đốt danh sách (khoảng 100 quyết định) do công an tỉnh
lập để tiến hành tịch thu, đã được đóng dấu ngay trước đêm định thực hiện trong
danh sách 200 gia đình xếp theo ABC. Hải Phòng, TP Hồ Chí Minh cũng không tuân
lệnh “bảo vệ CNXH” ấy.
Đấy, CNXH là rứa đó,
nhân dân ta đã bao nhiêu năm điêu đứng, lầm than vì nó, đã 5 lần vùng lên “phá
CNXH”, cố thoát ra khỏi cái ách đó, mà không thể thoát được. CNXH lại biến
thành cái đuôi đằng sau cái khái niệm: Kinh tế thị trường định hướng XHCN, pháp
chế XHCN .v.v.. với kinh tế nhà nước là chủ đạo. Thế là tha hồ cho bọn tham lam
hốt tiền ngân sách. Các tập đoàn nhà nước đã thất thoát hơn triệu tỷ đồng, bọn
bán biệt thự Hà Nội trốn thuế 1.400 tỷ đồng, những Vinashine, Vinaline… mọc lên
như nấm. Bây giờ thì CNXH đã lộ nguyên hình là một
hình thái xã hội tham nhũng, ăn cắp. Ăn đất, ăn biển, ăn rừng, ăn dự án, ăn chức,
ăn quyền… ăn cả học vị và học hàm giáo sư, tiến sĩ. ĂN CẮP CẢ XƯƠNG MÁU ĐỒNG ĐỘI
ĐỂ CÓ DANH HIỆU ANH HÙNG. Đau đớn thay! Nhưng nhân dân Việt Nam vốn thông minh
và dũng cảm, nhất định sẽ tìm cách để vứt bỏ chiếc vòng kim cô CNXN vô lý đang
thít chặt quanh đầu mình …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét