Tôi là một người luôn mang tư tưởng lạc quan đến vô bờ, với
mong muốn sống tốt, sống có ích để đóng góp và cống hiến cho xã hội và cộng đồng.
Mặc dù vẫn biết rằng chẳng có gì là tuyệt đối, mặt trái mặt phải, cái tốt cái xấu,
cái thiện cái ác vẫn song song tồn tại và đấu tranh với nhau. Nhưng những trải
nghiệm của chính mình với những gì đã xẩy ra trong thời gian vừa qua đã thực sự
làm tôi rùng mình khi nhận ra rằng cái mặt trái, cái xấu cái ác đang thắng thế
bao trùm xã hội và được chấp nhận như một lẽ đương nhiên. Nó không còn ngấm ngầm,
lén lút trong bóng tối, nó công khai trắng trợn. Luật rừng thay cho luật pháp! Thậm chí cả những người đại
diện cho luật pháp cũng công nhận nó như giải pháp tối ưu để giải quyết những
mâu thuận của xã hội.
Tôi xin được kể ra đây câu chuyện của chính mình. Để tất cả
cùng suy ngẫm rồi tìm ra những giải pháp với mong muốn chúng ta và con cháu
chúng ta sẽ được sống trong một xã hội văn minh hơn, an toàn hơn.
Từ cuối năm 2009 tôi và các cộng sự cùng nhau bàn bạc để tạo
nên một không gian văn hóa nghệ thuật thật đặc biệt cho tất cả các nghệ sỹ
trong nhiều lĩnh vực của văn hóa nghệ thuật, những người yêu nghệ thuật và cả
những người chưa yêu nghệ thuật với một niềm tin sẽ thổi vào tâm hồn họ
tình yêu ấy, bởi với tôi nghệ thuật là chất gắn kết tâm hồn tình cảm của xã hội.
Nó thanh thản hay giằng xé, nó đau đớn hay hạnh phúc, nó hy vọng hay tuyệt vọng,
nó ngợi ca hay lên án... Thì đó cũng là cách mỗi người được bày tỏ nhận thức,
tình cảm thậm chí chỉ là sự giải tỏa một cách hòa bình. Với những suy nghĩ như
vậy, chúng tôi đã biến những căn phòng rời rạc, cấp 4 cơi nới trên gác trong một
ngõ nhỏ của ngõ Bảo Khánh thành Factory, một không gian đầy ấn tượng và khỏe mạnh.
Thật là kỳ công và cả mạo hiểm, tôi đã phải tính toán tỷ mỷ
từng góc nhìn cũng như cấu trúc để đảm bảo tính thẩm mỹ cũng như sự an toàn khi
sửa chữa để khắc phục một ngôi nhà đã xuống cấp do tính tạm bợ của lịch sử để lại.
Nó phải thể hiện được tính hiện đại một cách khỏe mạnh nhưng cũng phải gần gũi
cởi mở. Thật không uổng công cho những vất vả, cuối cùng chúng tôi đã được đền
đáp bằng sự hưởng ứng và khích lệ của đông đảo bạn bè và khách đến từ trong và
ngoài nước ngay từ những ngày đầu.
Với phương châm giới thiệu và trao đổi các loại hình nghệ
thuật mới, Factory
trên thực tế đã thực sự là nơi lui tới giao luu và thưởng thức của các văn nghệ
sỹ trong ngoài nước, các đại sứ, các tham tán văn hóa cùng những người
yêu nghệ thuật... Với phong cách cởi mở
và thân thiện tất cả họ đã coi Factory như nhà của họ.
Tôi muốn nói nhiều hơn về tinh thần văn hóa của Factory,
cũng như hình hài cấu trúc của nó bằng tất cả sự trìu mến và yêu thương, bởi nó
không chỉ là một quán bar café hay một không gian văn hóa đơn thuần mà nó chính
là một tác phẩm hoành tráng nhất, tâm huyết nhất mà tôi đã từng làm từ trước tới
nay.
Nhưng lòng uất nghẹn bởi sự độc ác của ai đó mà tôi phải hứng
chịu từ khi Factory mới đi vào hoạt động. Tôi đã cố nuốt sự phẫn uất từng ấy
năm trời với một niềm tin vào chân lý và sự công bằng với hy vọng rồi mọi việc
sẽ qua đi khi mọi người thấu hiểu tấm lòng của tôi cùng những gì thật ý nghĩa
mà Factory sẽ chia sẻ cùng cộng đồng.
Nhưng sự độc ác xuất phát từ lòng tham là vô độ không
thể cải hóa mà sự chịu đựng của mỗi con người thì hữu hạn. Thời khắc này
đây là sự tột cùng của sức chịu đựng trong tôi... Khi cái ác đã trở thành
đương nhiên và công khai luôn bủa vây tôi với mức độ ngày càng tàn độc và thâm
hiểm. Nó muốn giết tâm hồn tôi, danh dự tôi nhân phẩm tôi thậm chí cả thể xác
tôi. Những thứ đó không phải do trí tưởng tượng của một nghệ sỹ, mà nó hiện
hữu cụ thể. Mọi người đều biết và đều thấy, hơn nữa, nó lại được sự bao che và bảo vệ bởi một
thế lực vô cùng khó hiểu.
Factory và tôi
thường xuyên bị các nhóm xã hội đen và côn đồ tấn công, khủng bố, vu khống bôi
nhọ danh dự, đe dọa đến tính mạng ngay từ những ngày đầu mới mở cửa. Các sự
vụ đều được trình báo đến các cơ quan công quyền nhưng không những
không được giải quyết, mà tôi, người bị hại đi tố cáo còn bị đối xử như tội phạm
với mọi hình thức như khủng bố tinh thần và áp cung. Hàng chục lá đơn đã được gửi
tới các cấp chính quyền nhưng chỉ như đá ném ao bèo với sự im lặng khó hiểu. Đến
khi nhận được thông báo đến công an để trả lời đơn thư tố cáo, tôi lại được
chính là người bị tôi tố cáo trả lời. Khôi hài và nhạo báng đến mức này thì chắc
Aziz Nexin cũng không thể nghĩ ra.
Factory mới hoạt động được hơn 1 năm thì chủ nhà đã gửi đơn
lên tòa án đơn phương chấm dứt hợp đồng mặc dù hợp đồng đã được công chứng hợp
pháp còn giá trị đến 7 năm? Nhưng thôi, dù gì tôi cũng nhẹ cả người với hy vọng
trắng đen sẽ rõ ràng. Để từ nay, đêm không còn lo xã hội đen khủng bố, ngày
không thấp thỏm bị công an gọi lên ép cung.
Lần đầu trong đời tôi đến tòa án, nơi có biểu
tượng hình cán cân công lý trang nghiêm, nên đã cẩn thận ăn mặc trang trọng. Nhưng gặp thẩm phán Huyền, ấn
tượng chị ta chợ búa và chao chát còn hơn hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Cũng giăng bẫy, cũng áp cung và lừa cung. Thật vô cùng mệt
mỏi. Factory là một địa chỉ Văn hóa có uy tín, nên rất nhiều nghệ sỹ và các nhà
báo quan tâm số phận của nó. Tôi muốn công khai phiên tòa này, và gửi thẩm phán
danh sách báo chí và truyền hình tôi muốn mời. Chẳng hiểu vì
lý do gì hơn một năm rồi mà phiên tòa vẫn chưa mở? Thời gian càng kéo dài mối nguy hiểm càng gia tăng.
Đúng như những gì tôi lường
trước, từ trước Tết đến giờ nhà tôi bị khủng bố dồn dập của xã hội đen. Lần nào
tôi cũng làm đơn đến các cơ quan chức năng. Với đầy đủ chứng cứ, thừa mức để khởi
tố về các tội danh hình sự. Nhưng không hiểu tại sao, không kẻ nào bị xử
lý. Tôi còn được chính công an bố trí đi
đàm phán với xã hội đen. Mà nào có phải là đàm phán. Một lũ gần chục tên đầu bò
đầu bướu săm trổ đầy mình vây quanh tôi. Chúng ra tối hậu thư yêu cầu thực hiện
ngay. Thực chất là khủng bố tinh thần để cưỡng đoạt tài sản có sự chứng kiến của
chính quyền. May mà tôi đã thoát khỏi ổ quỷ đó.
Tưởng thế là may và tự hứa, từ nay không bao giờ dại dột
tin tưởng ai để đưa mình vào những chỗ nguy hiểm như thế nữa. Ai dè chính các đồng chí
công an lại khuyên tôi nên chấp nhận những yêu cầu của nhóm xã hội đen đó để bảo
toàn danh dự, chứ luật pháp cũng chẳng giúp được gì cho tôi. Nếu không chấp nhận
các đồng chí ấy sẽ không giúp được nữa.
Nghĩa là “Một mình chống lại Mafia”. Tôi đã suy nghĩ, rồi trả lời với các đồng
chí ấy: “Tôi từ lời nói đến công việc thậm chí trong suy nghĩ đều chống lại cái
xấu, cái ác. Bây giờ cái ác, cái xấu đe dọa mình, không lẽ mình sợ hãi đầu
hàng hèn nhát? Hóa ra từ xưa đến nay mình là kẻ nói dối? Những tác phẩm mình
làm ra cũng chỉ là sự dối trá. Tôi không thể chấp nhận được. Vấn đề không phải
tài sản vật chất bị mất, mà tôi cũng mất luôn danh dự và nhân phẩm".
Cuộc sống của tôi bây giờ thực sự vô cùng nguy hiểm khi cái
ác cái xấu luôn rình rập tôi ở mọi nơi, mọi lúc. Tôi phải vượt qua sự sợ
hãi này. Vũ khí của tôi để chống lại cái ác và cái xấu chính là sự lên tiếng của
công luận và lương tâm của tất cả mọi người.
Hãy nắm chặt tay tôi, chúng ta cùng thắp sáng ngọn lửa
của lương tri và cùng nhau bước qua bóng tối !
Hà Nội 6/4/2013
Lê Quảng Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét