Ít nhất là đối với tôi, sau khi đã đọc xong cả 2 phần tác
phẩm này.
Ai đó đã nói: "Lịch sử là cuốn tự truyện của kẻ
chiến thắng"... Và Huy Đức đã dứt khoát bước ra khỏi khuôn mẫu "thắng
làm vua, thua làm giặc" để đưa sự thật mà anh nắm trong tay, đến với dân tộc
Việt Nam thông qua tác phẩm đầu tiên của "duyên nghiệp" viết lách.
Cũng như nhiều tác phẩm khác viết về một giai đoạn lịch sử
- dù không hẳn là một thiên sử ký mà chen lẫn trong đó là những câu chuyện hồi
tưởng, những mẩu chuyện trao đổi cùng những hình thức mang chất tùy bút, tản
văn, ký sự của nhiều "người trong cuộc" - Huy Đức đã kiên trì, tỉ mẩn
như chú ong chăm chỉ suốt gần 20 năm sưu tầm, đọc, chắt lọc thông tin, phỏng vấn
để tổng hợp một cách có hệ thống theo cách bố cục nội dung rất riêng cho đứa
con tinh thần của anh.
Nhất định điều mà nhiều người có cùng mẫu số chung khi đọc
bộ sách 2 phần này, đó là Huy Đức không thể nào tránh khỏi thiếu sót, thậm chí có thể là những thiếu sót lớn về những mảng quan
trọng như: Tôn giáo, hoặc bức tranh toàn cảnh rõ nét với những gam màu tương phản,
đậm nhạt để nổi rõ về đời sống hiện thực của đại đa số người dân miền Bắc sau
1975 tiếp tục tăm tối lầm than, sau khi đã bị người CS lừa đảo bằng việc
"giải phóng miền Nam" v.v...
Tuy nhiên, tác phẩm "Bên Thắng Cuộc" không thể gọi
là giả dối, bởi phần lớn các ghi chép của Huy Đức phụ thuộc vào người được phỏng
vấn hay kể chuyện, tâm sự và các nguồn thông tin khổng lồ mà anh đã buộc phải đọc
đủ và đọc kỹ khi dẫn về - một công việc có thể nói là khổ cực nhất đối với bất
cứ ai cầm bút [*]. Do đó, những chi tiết không chính xác trong quyển I là điều
có thể hiểu được.
Có thể nói về sự thiếu sót của "Bên Thắng Cuộc",
nhưng không thể nói nó chống lại nhân dân hay "tuyên truyền chống nhà nước",
bởi vì, điều mà tôi nghĩ rất quan trọng, chính là những hồi tưởng, chuyện kể từ
những nhân vật "trong cuộc", họ có nói hoàn toàn sự thật với Huy Đức
hay không, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến nội dung mà Huy Đức trình bày với bạn
đọc. Nói cách khác, sự trung thực của tác phẩm "Bên Thắng Cuộc" một
phần lớn phụ thuộc vào lời kể, tâm sự, trao đổi, phỏng vấn từ những nhân vật tiếng
tăm, do Huy Đức với hạn chế khách quan [**], không thể nào làm hài lòng toàn bộ
độc giả. Âu đó cũng là lẽ thường tình, một khi tính đa nguyên hiển nhiên là phạm
trù tất yếu của cuộc sống.
Do đó, những băn khoăn, nghi ngờ, đả kích, nên được nhắm
vào những phần cụ thể trong tác phẩm về nhân vật hay sự kiện, biến cố nào đó,
hơn là nhắm vào Huy Đức. Để minh chứng cho luận điểm này, tôi xin trích một đoạn
trong quyển II - Quyền Bính, bằng một nhân vật đang rất "hot" hiện
nay:
Ông Nguyễn Tấn Dũng được điều ra Hà Nội tháng 1-1995, ông bắt
đầu với chức vụ mà xét về thứ bậc là rất nhỏ: thứ trưởng Bộ Nội vụ. Trước Đại hội
VIII, theo ông Lê Khả Phiêu: “Khi làm nhân sự Bộ Chính trị, anh Nguyễn
Tấn Dũng gặp tôi, nói: ‘Anh em miền Nam yêu cầu tôi phải tham gia Bộ Chính trị’.
Trong khi, thứ trưởng thường trực là anh Lê Minh Hương thì băn khoăn: ‘Ngành
công an không thể có hai anh ở trong Bộ Chính trị’. Tôi bàn, anh Lê Minh Hương
tiếp tục ở trong Bộ Công an, anh Nguyễn Tấn Dũng chuyển sang Ban Kinh tế [***]
Thử hỏi, ông Nguyễn Tấn Dũng với một câu bâng quơ, vu vơ chẳng
có chứng cứ gì, chỉ nói... đại "anh em miền Nam yêu cầu..." thông
qua lời ông Lê Khả Phiêu, để "ngọt xớt" bước vô "Bộ chính
trị" bằng con đường đi qua "Ban Kinh tế" hay sao??? Do đó, nếu
nghi ngờ tính trung thực về con đường quan lộ của ông Nguyễn Tấn Dũng bắt đầu từ
đấy, chúng ta nên đề cập đến sự trung thực của ông Lê Khả Phiêu khi
trả lời phỏng vấn Huy Đức, thay vì chĩa mùi dùi vào anh.
Kính mời mọi người cùng tham khảo thêm đoạn văn sau, cũng về
nhân vật Nguyễn Tấn Dũng:
Tháng 6-1996, ông Dũng được
đưa vào Bộ Chính trị phụ trách vấn đề tài chính của Đảng. Cho dù, theo ông Lê
Khả Phiêu, ông Dũng đắc cử Trung ương với số phiếu thấp và gần như “đội sổ”
khi bầu Bộ Chính trị nhưng vẫn được đưa vào Thường vụ Bộ Chính trị, một định chế mới lập ra sau Đại hội VIII, vượt qua những
nhân vật có thâm niên và đang giữ các chức vụ chủ chốt như Nông Đức Mạnh, Phan
Văn Khải. Ông Nguyễn Đình Hương giải thích: “Nguyễn Tấn Dũng được ông Đỗ Mười đưa đột biến vào Thường vụ
Bộ Chính trị chỉ vì ông Đỗ Mười có quan điểm phải nâng đỡ, bồi dưỡng, con em
gia đình cách mạng. Tấn Dũng vừa là một người đã tham gia chiến đấu, vừa là con
liệt sỹ, tướng mạo cũng được, lại vào Trung ương năm mới ba mươi bảy tuổi”.[****]
Đọc đoạn văn này xong, tôi cười ngất (cười thật sự về bộ
não ngô nghê của Lê Khả Phiêu, Nguyễn Đình Hương, nếu đây là sự thật). Nếu những
lời từ miệng của ông Lê Khả Phiêu, Nguyễn Đình Hương là "tự chế",
thì quả là họ quá xem thường khi lừa gạt người dân bằng những lý do rất đần độn
khi đề bạt ông Nguyễn Tấn Dũng! Dù là thật hay "tự chế" - xuất
phát từ ông Lê Khả Phiêu, ông Nguyễn Đình Hương - Huy Đức đã giúp cho người đọc
thấy bản chất người CS lúc bấy giờ, nếu không ngớ ngẩn (thật) thì chỉ là hạng
gian hùng trong cách sử dụng "nhân tài". Rất tiếc, cách trả lời của ông Phiêu, ông Hương càng bộc lộ thủ đoạn thấp
hèn, lời nói chua ngoa.
Do đó, sao lại "bắt tội" Huy Đức qua dẫn chứng sống
động như thế?! Nếu bắt tội Huy Đức vì xúc phạm lãnh đạo, bôi nhọ đảng, có lẽ
Nguyễn Phú Trọng, Trần Đại Quang nên "lên phương án" để hỏi cung 2
ông "lão thành cách mạng" này là vừa rồi đó! thử hỏi, ai cho phép ông
Phiêu, ông Hương tiết lộ "bí mật quốc gia" động trời như thế này???
Hay lúc đấy lại bảo, "tại" Huy Đức" "dụ dỗ", "lợi
dụng" sự "ngây thơ", tính "trong sáng" của hai ông
"lão thành cách mạng" này? Xin nhớ cho,
ông Phiêu đã từng miệt thị khi gọi ông Nguyễn Tấn Dũng là "THẰNG Y
TÁ" [1], có đủ để khởi tố ông Phiêu về tội danh xúc phạm Thủ tướng
chưa nhỉ?!
Nói thêm về nhân vật Nguyễn Tấn Dũng, tự thân Huy Đức đã
viết gì?:
Ngay cả khi đã ở trong Thường vụ Bộ Chính trị, ông
Nguyễn Tấn Dũng vẫn là một con người hết sức nhã nhặn. Ông không chỉ cùng lúc
nhận được sự ủng hộ đặc biệt của các ông Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Võ Văn Kiệt, mà
những ai biết ông Dũng vào giai đoạn này đều tỏ ra rất có cảm tình với ông. Theo
ông Phan Văn Khải: “Nguyễn Tấn Dũng được cả ba ông ủng hộ, đặc biệt là ông Lê Đức
Anh và Đỗ Mười. Tấn Dũng cũng biết cách vận động. Năm 1997, trước khi lui về
làm cố vấn, cả ba ông thậm chí còn muốn đưa Tấn Dũng lên thủ tướng, tuy nhiên
khi thăm dò phiếu ở Ban Chấp hành Trung ương cho cương vị này, ông chỉ nhận được
một lượng phiếu tín nhiệm thấp”. [****]
Bằng nhận xét tốt đẹp và đầy thiện ý như trích dẫn trên, nếu
người CSVN thay lời cám ơn Huy Đức bằng cách phủ chụp tội trạng nào đó, thì
"ăn cháo đá bát" là hành vi có thể hiểu được của những người không biết
"học và làm theo" đến nơi đến chốn về "đạo đức Hồ Chí Minh"
mà ĐCSVN vận động rầm rộ trên toàn cõi Việt Nam.
Chưa hết, riêng cá nhân ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
còn phải "kết cỏ ngậm vành", mang ơn tới chết cũng như dạy bảo
con cháu đời sau phải ghi nhớ nghĩa tình sâu nặng mà tiếp tục báo đáp, vì Huy Đức đã giúp họ rửa sạch
hàm oan, điều tiếng xấu xa mà cho đến trước khi "Bên Thắng Cuộc" ra đời,
cả thế giới đầy nghi hoặc và dèm pha về thân thế của ông Nguyễn Tấn Dũng, điều này được chứng minh qua đoạn văn sau [***]:
Trong một nền chính trị, mà công tác cán bộ được giữ bí mật
và phụ thuộc chủ yếu vào sự lựa chọn của một vài nhà lãnh đạo, các giai
thoại lại xuất hiện để giải thích sự thăng tiến mau lẹ của một số người. Trong
khi dư luận tiếp tục nghi vấn ông Nông Đức Mạnh là “con cháu Bác Hồ”581[@], một
“huyền thoại” khác nói rằng, cha của ông Nguyễn Tấn Dũng đã “chết trên tay ông
Lê Đức Anh” và trước khi chết có gửi gắm con trai cho Bí thư Khu ủy Võ Văn Kiệt
và Tư lệnh Quân khu IX Lê Đức Anh. Trên thực tế, cha ông Nguyễn Tấn Dũng là ông
Nguyễn Tấn Thử, thường gọi là Mười Minh, đã mất trước khi hai ông Võ Văn Kiệt
và Lê Đức Anh đặt chân xuống Quân khu IX.
Ngày 16-4-1969, một trái bom Mỹ đã ném trúng hầm trú ẩn của
Tỉnh đội Rạch Giá làm chết bốn người trong đó có ông Nguyễn Tấn Thử khi ấy là
chính trị viên phó Tỉnh đội. Một trong ba người chết còn lại là ông Chín Quý,
chính trị viên Tỉnh đội. Trong khi, đầu năm 1970, ông Lê Đức Anh mới được điều
về làm tư lệnh Quân khu IX còn ông Kiệt thì mãi tới tháng 10-1970 mới xuống miền
Tây. Họ có nghe nói đến vụ ném bom làm chết ông Chín Quý và ông Mười Minh nhưng
theo ông Kiệt thì cả hai ông đều chưa từng gặp ông Mười Minh Nguyễn Tấn Thử.
Mãi tới năm 1991, trong đại hội đại biểu tỉnh đảng bộ Kiên Giang, ông Võ Văn Kiệt
mới thực sự biết rõ về ông Nguyễn Tấn Dũng và cho tới lúc này ông Kiệt vẫn muốn
ông Lâm Kiên Trì, một người mà ông biết trong chiến tranh, tiếp tục làm bí thư
Tỉnh ủy Kiên Giang.
***
Câu chuyện đau lòng "thuyền nhân", "học tập
cải tạo" đã được Huy Đức nói thêm chi tiết trong Quyển II - Quyền Bính,
như sau:
Khi ấy, đang có 282.000 thuyền nhân Việt Nam ở
Malaysia nơi tổ chức cộng sản chịu ảnh hưởng của Bắc Kinh đang làm loạn. Đại
sứ Việt Nam tại Indonesia và Malaysia, ông Trần Huy Chương, thừa nhận: “Chính
quyền Malaysia lo sợ cộng sản Việt Nam trà trộn trong những người Việt tị nạn
móc nối với lực lượng cộng sản theo Mao đang hoạt động trên đất nước họ”...
Trong khi Hà Nội có nhiều nỗ lực để bình thường hóa quan hệ
với các quốc gia, nhiều tổ chức, cá nhân cũng tích cực nhắc nhở Hà Nội và cộng
đồng quốc tế quan tâm tới số phận của những quan chức Việt Nam Cộng hòa đang bị
cải tạo trong các trại. Năm 1977, ở Mỹ, bà Khúc Minh Thơ lập “Hội Gia đình tù
chính trị Việt Nam”. Chồng bà Thơ, Đại tá Nguyễn Văn Bê, lúc ấy đang ở trong trại
cải tạo. Hội của bà Thơ đã vận động giới lập pháp, hành pháp Hoa Kỳ, vận động Tổng
Thư ký Liên Hiệp Quốc và cả Đức Giáo hoàng, gây sức ép để Việt Nam thả chồng
con của họ. Số phận những người đã từng làm việc cho đồng minh Mỹ ở Sài Gòn bắt
đầu được mặc cả trên bàn đàm phán 279.
Tại một cuộc họp của Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt
Nam, Tướng Nguyễn Hữu Hạnh đã đưa vấn đề giam giữ quá lâu những người một thời
là đồng đội của ông ra chất vấn. Theo Tướng Hạnh thì Chủ tịch Mặt trận lúc ấy
là ông Nguyễn Hữu Thọ, sau đó đã gặp riêng, đề nghị ông chuyển ý kiến “phát biểu
miệng” ấy thành một tham luận đọc trong Đại hội lần thứ III của Mặt trận Tổ quốc
Việt Nam, diễn ra tại Hà Nội năm 1988.
Cho dù được Cách mạng “móc nối” rất sớm, Tướng Hạnh đã khôn
ngoan né tránh việc “ra bưng làm ngọn cờ” khi mà cuộc chiến chưa ngã ngũ. Vào
ngày 27-4-1975, Sài Gòn đã bị bao vây bởi “năm cánh quân”, ông mới vội vã lên
Sài Gòn làm điều mà ông tự mô tả là tác động để Tổng thống Dương Văn Minh sớm
đi đến quyết định đầu hàng. Năm 1975, trong khi, biết bao sỹ quan, binh lính
Sài Gòn phải đi cải tạo, phải mất vợ, mất nhà, ông Hạnh được Chính quyền mới cấp
cho một căn biệt thự ở quận Nhất, thay thế căn nhà của ông ở Thủ Đức đã bị
“Cách mạng 30-4 tiếp quản”. Được lời của ông Nguyễn Hữu Thọ, Tướng Nguyễn Hữu Hạnh
lại “chớp thời cơ”, ghi chút ít công lao với những đồng đội cũ.
Với đoạn văn giản dị và chân chất như trên, tôi thật không
hiểu nổi, một số người ở Mỹ đang định biểu tình chống "Bên Thắng Cuộc"
thì chống cái gì nhỉ? Lời cảm ơn dành cho Huy Đức không có đã là quá tệ, nay
lòng dạ nào lại làm cái việc "nóng đầu" và "lạnh tim" đến
như thế?!
***
"Bên Thắng Cuộc" còn rất nhiều phần hấp dẫn và để
lại rất nhiều câu hỏi đầy nghi hoặc từ chương này đến phần khác mà tôi cho rằng,
Huy Đức như vừa
"vỡ hoang" một "mảnh đất lịch sử" chịu hạn hán nghiêm trọng
bấy lâu nay.
Những hoài nghi trong toàn
bộ "Bên Thắng Cuộc" có vẻ rất cần nhiều sử gia, nhà bình luận, nhà
phân tích am hiểu và khách quan, cùng sự khả tín cần có của nhiều ngòi viết nổi
tiếng cùng bắt tay tiếp tục làm sáng tỏ mà "Bên Thắng Cuộc" đã khơi
nguồn sự thật.
Huy Đức với 20 năm trằn trọc, đau đáu đi tìm sự thật, anh
cũng chỉ đủ sức "xới" vấn đề lên mà thôi. Cần rất nhiều bàn tay trung
thực, nhân ái khác để tiếp tục đào tận gốc rễ của giai đoạn lịch sử trầm luân
mang kiếp người Việt Nam!
Tôi bỗng chợt nhận ra "Bên Thắng Cuộc", không phải
là người Cộng sản hay "ngụy quân", "ngụy quyền", "ngụy
dân" gì cả, mà họ là những người vẫn đắm chìm trong hận thù, rẽ chia và
tái tê về một thuở điêu linh, bất chấp thời gian đã mài mòn mọi thứ để nổi rõ
ngày hôm nay, quốc nạn nội xâm cùng giặc ngoại xâm đang bắt tay nhau cho một
"chế độ nô lệ" kiểu mới đội mồ sống dậy trên mảnh đất đau thương này!
Sự việc một số người Việt hải ngoại chuẩn bị biểu tình chống
"Bên Thắng Cuộc" cũng như những bài báo đả kích, chụp mũ, vu khống
Huy Đức từ ông Nguyễn Đức Hiển - báo Pháp Luật, cho đến Báo CATP.HCM mới đây
[2], làm tôi bùi ngùi nhớ lại tác phẩm "Let the day perish" [3] mà
càng thêm trân trọng nhân cách của anh - Trương Huy San - Nhà báo Huy Đức.
Trong tác phẩm "Hãy để ngày ấy lụi tàn", Anthony,
dù bên ngoài mang màu da trắng, chàng vẫn lạc lõng và chới với trong một xã hội
kỳ thị chủng tộc tột độ, bởi trong huyết quản với hai dòng máu "trắng -
đen", chàng trai đó chẳng thể nào tìm ra một chốn nương tựa tâm hồn, dù
phía "bên này" hay phía "bên kia". Nhà báo Huy Đức dường
như đang ở trong tình trạng tương tự, tuy nhiên anh mạnh mẽ hơn Anthony, nhân hậu
hơn Anthony, bản lĩnh hơn Anthony, bởi - như anh đã đưa lời nhà thơ Nguyễn Duy
vào trong tác phẩm - “Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh bên nào thắng
thì nhân dân đều bại”.
Tôi biết, Nhà báo Huy Đức đang đứng về "Bên Thua Cuộc"
- dân tộc Việt Nam.
Hỡi những ai đang đả kích, xúc phạm, chụp mũ và đe dọa Huy
Đức, xin hãy đừng phạm phải sai lầm như quý vị đã từng làm với Cù Huy Hà Vũ, Trần
Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Vi Đức Hồi
v.v... Đừng để một ngày ảm đạm nào đó, lương tri của quý vị lên tiếng tiếc nuối
và ân hận. Hãy dừng lại, muộn lắm rồi đó!
Nguyễn Ngọc Già
_______________
_______________
p/s: Chân thành cám ơn anh Nguyễn Công Huân đã mua tặng tôi
trọn bộ "Bên Thắng Cuộc".
[*] Theo quan điểm của tôi, một tác phẩm như thế này, cái
"cực công" nhất, đôi khi chưa chắc đến từ nội dung mà chính là những
nguồn tư liệu được dẫn về chi tiết, đầy đủ để minh họa cho ý tưởng người viết,
cũng như để thuyết phục độc giả. Mặc dù đôi khi không chắc độc giả đọc hết các
đường dẫn, nhưng nó biểu thị như là tinh thần trách nhiêm nghiêm túc của Huy Đức.
Chính điều này làm cho độc giả thêm tin tưởng vào trách nhiệm và lương tâm nghề
nghiệp của anh.
[**] về năm sinh - 1962 và Huy Đức bước vào con đường viết
chuyên nghiệp mãi cho đến những năm sau 80', cũng như anh không hề nằm trong
"chăn" của giới chóp bu qua từng thời kỳ, làm sao biết rõ "rận"
trong đó có bao nhiêu con và "phẩm chất" của từng loại "rận"
được?!.
[***] Trang 419 Quyển II - Quyền Bính dạng ebook.
[1] Trò chuyện với
tướng Đặng Quốc Bảo và cựu TBT Lê Khả Phiêu (Dân Luận)
[****] Trang 420 QUyển II - Quyền Bính dạng ebook.
[@] Ngay cả ông Nông Đức mạnh cũng phải cám ơn hết lời,
vì Huy Đức đã dẫn nguồn và chứng minh thân thế rất rõ ông Nông Đức Mạnh KHÔNG
PHẢI là con của ông Hồ Chí Minh. Mời xem chi tiết quyển II Bên Thắng Cuộc.
Người viết không muốn trích ra để giữ sự tò mò đối với những ai quan tâm về chi
tiết này, bởi dù sao Nông Đức Mạnh hiện nay đã hết vai trò.
[2] Về quyển sách
“Bên thắng cuộc”: Vượt qua sợ hãi hay “chém gió”? (Anh Ba Sàm)
[3] Tựa tiếng Việt: "Hãy để
ngày ấy lụi tàn".
Mời đọc thêm:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét