Vài ngày nay khi có tin ông Nguyễn Bá Thanh và Vương Đình Huệ giữ
hai chức vụ quan trọng của Trung ương vừa mới “tái sinh”: Ban Nội chính và Ban
Kinh tế Trung ương, các trang báo chính thống rộ lên các bài viết phấn khởi
nhưng chỉ dành cho một trong hai nhân vật này là Nguyễn Bá Thanh còn ông
Huệ không ai nhắc tới.
Người ta còn nhớ, khi ông Vương Đình Huệ lên tiếng về giá xăng dầu
và khẳng định rằng sẽ không thể vì quyền lợi của 11 doanh nghiệp đầu mối mà phải
vì hơn 80 triệu dân. Thậm chí, ông Huệ khẳng định như đinh đóng cột sẽ “chịu
trách nhiệm cá nhân về quyết định giảm giá xăng dầu”.
Những hân hoan sau lời tuyên bố có tính cách “hùng hồn” khó thấy
trong thời buổi “chung một tư cách” của các bộ trưởng không sống sót lâu quá ba
tháng. Ông Huệ trượt dài dưới cái nhìn của báo chí khi giá xăng vẫn ung dung đi
lên còn ông thì ung dung hỏi tờ Sài Gòn Tiếp Thị: Báo kinh tế tại sao lại viết
về chính trị?
Những tiếng thở dài lượt thượt cũng không lâu tắt ngấm. Ông Huệ
tiếp tục làm Bộ trưởng Tài chánh và không thèm tuyên bố một lời nào nữa. Ông cảm
thấy làm dư luận chú ý đã đủ và bây giờ là lúc ông thu hoạch những gì mà ông bỏ
ra trong nhiều năm để leo lên chức vụ này.
Ông Huệ biết rất rõ Trưởng ban Kinh tế Trung ương không phải là
cây đũa thần có thể giúp ông hô biến cho tình hình khủng hoảng nợ xấu, lạm phát
cùng hằng trăm vấn đề kinh tế vĩ mô hiện nay. Đối với ông Huệ, chức vụ mới sẽ
là bậc thang đưa ông lên chức Phó Thủ tướng và vì vậy cứ làm những việc cầm chừng,
không phạm sai lầm và nhất là… không tuyên bố linh tinh là cách mà ông sẽ chọn.
Vậy thì báo chí không kỳ vọng một chút gì vào ông là điều hợp
lý. Còn ông Nguyễn Bá Thanh thì sao?
Những ai tới Đà Nẵng cách đây 10 năm và quay trở lại với thời
gian hiện tại sẽ thấy rằng một sự thay đổi khó tin đối với một thành phố miền
Trung có quá nhiều khó khăn vì các tỉnh vây chung quanh nó, sự nghèo đói kinh
niên đã trì kéo mọi nỗ lực phát triển.
Người đứng ra chỉ đạo các cải tổ và phát triển cần thiết cho Đà
Nẵng là ông Nguyễn Bá Thanh. Trong vai trò vừa là Chủ tịch vừa là Bí thư ông Thanh không
khác gì một lãnh chúa miền Trung. Ông đưa ra quyết định nào thì theo dõi nó có
được thực hiện đầy đủ hay không. Ông nói chuyện với thuộc hạ vừa như anh em bạn
bè trong các buổi nhậu thân tình, vừa sẵn sàng đập bàn vỗ mặt nếu anh nào theo
quán tính của một cán bộ cộng sản “cứ làm sai rồi sửa”. Ông Thanh cho cả nước
thấy Đà Nẵng có thể làm bất cứ điều gì miễn là phát triển và ổn định.
Phát triển thì khó ai từ chối thành quả của ông còn ổn định thì còn
phải xem lại.
Ông Nguyễn Bá Thanh trong cương vị chủ tịch Hội Ðồng Nhân
Dân và bí thư Thành ủy Ðà Nẵng đã khiến Tổng Lãnh sự Mỹ tại Việt Nam hoảng hồn
khi liệt kê các chi tiết mà ông đã đối xử với địch thủ là Thiếu tướng Trần Văn
Thanh, trong vai trò Chánh thanh tra Bộ Công an được cử về điều tra vụ ông Bí
thư ăn hối lộ 200 ngàn đô la. Ông tướng này chẳng những không làm gì được lãnh
chúa Đà Nẵng mà trái lại còn bị chơi ra trò khi đang nằm hôn mê bất tỉnh trên
giường bệnh viện vẫn bị đẩy ra trước vành móng ngựa.
Chiêu này của ông Nguyễn Bá Thanh cho thấy tính chất gian hùng của
một thủ lĩnh chính trị của ông có thừa đối với ai dám chống lại ông.
Vụ án Cồn Dầu là một mặt khác của sự ổn định mà ôngThanh sẵn
sàng áp dụng.
Người dân Cẩm Lệ ở cửa ngõ tây nam thành phố Đà Nẵng còn nhớ như
in cái chết tức tưởi của anh Thành Năm sau khi giáo dân Cồn Dầu chống lại chính
quyền phường Hòa Xuân giải tỏa trắng 430 ha để thực hiện dự án khu du lịch sinh
thái Hòa Xuân. Nằm trong địa bàn phường, thôn Cồn Dầu với diện tích 100 ha cũng
bị giải tỏa lấy mặt bằng phục vụ dự án.
Anh Năm bị công an trả về gia đình sau khi lấy khẩu cung và hai
ngày sau thì qua đời trong tình trạng không thể nào thương tâm hơn.
Trong dự án thu hồi đất để giao cho tập đoàn Sun Group xây dựng
khu sinh thái đã gây tranh cãi mạnh mẽ với người dân Hòa Xuân này chính ông
Nguyễn Bá Thanh trong một cuộc họp với dân xác định rằng không chấp nhận những
yêu cầu không thể đáp ứng. Ngay trong phiên họp ngày 5/11/2009 ông Thanh đã
không giấu diếm sự răn đe của một lãnh chúa: “nếu hộ dân nào không đồng ý với việc kiểm định
thì chính quyền sẽ tiến hành kiểm tra hành chính về nhà cửa đất đai”.
Ông Nguyễn Bá Thanh đã nổi lên như một nhà cai trị thép. Người
dân Đà Nẵng nếu ai không bị mất đất, không bị công an tới tận nhà bắt phải ký
tên giao đất như dân Cồn Dầu sẽ nhìn ông như một nhà cải cách mang lại cho Đà Nẵng
nét đẹp đẽ hoành tráng. Ngược lại đối với người dân Cồn Dầu thì ông Thanh vĩnh
viễn là một ác bá không hơn không kém.
Đối với Trung ương, nếu thỏa hiệp với ông Nguyễn Bá Thanh sẽ có
hai cái lợi, thứ nhất ông Thanh không ngại tiêu diệt đối thủ chính trị như đã từng
làm đối với tướng Trần Văn Thanh. Thứ hai ông Nguyễn Bá Thanh dù sao cũng là gương mặt ít lem
luốc nhất nếu so với toàn bộ Ban Bí thư từ ông Dũng tới ông Sang, ông Trọng cho nên mang ông Bá
Thanh vào ngồi ở cái ghế “lửa” này là phù hợp với tình hình hiện nay. Vừa gây
niềm phấn khích giả tạo cho báo chí, người dân vừa tạo hình ảnh “nhiều chiều” của
nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam trước dư luận trong và ngoài nước.
Nếu ai là người lo ngại ông Bá Thanh nhất có lẽ là Thượng tướng
Nguyễn Chí Vịnh.
Qua bài phát biểu của ông Vịnh trên Tuổi Trẻ vừa qua, ai cũng thấy
rõ vai trò và bộ mặt thật của ông này trong ván bài Trung Quốc. Ông Vịnh và một số rất lớn
trong bộ máy thượng tầng đã âm thầm tán trợ chính sách đi đêm với Trung Quốc
trong vấn đề Biển Đông và không ai ngây thơ tin rằng hai Đảng bắt tay nhau giải
quyết vấn đề này trên tinh thần Cộng sản.
Ông Nguyễn Bá Thanh có lẽ sẽ rất cô đơn trong Bộ chính trị nếu ông
không thay đổi chính kiến của mình về vấn đề Trung Quốc.
Cách đây vài năm, một audio clip cho thấy chính ông Thanh là người
ra lệnh cho gần 400 tàu cá của ngư dân ra khơi bao vây tàu cá Trung Quốc xâm phạm
lãnh hải Việt Nam. Vụ bao vây bất ngờ này làm cho Bộ chính trị mất ngủ và không
một thông tin chính thức nào được công khai trên báo chí.
Sau biến cố này, ông Thanh được nhìn với đôi mắt khác: Sẵn sàng
chống Trung Quốc kể cả bằng những phương tiện thô sơ nhất. Hình thức mà ông
Thanh dùng chỉ có thể xem là phản ứng sốc nổi nhưng nếu xét cho kỹ thì chính nó
làm cho Trung Quốc khó đối phó nhất. Không lẽ đem tàu chiến ra tiêu diệt hàng
trăm tàu cá của thường dân khi họ không có tấc sắt trong tay và trong chính phạm
vi chủ quyền của Việt Nam?
Nếu ông Nguyễn Bá Thanh vẫn giữ bản tính quyết đoán và không sợ hãi,
khi ra Hà Nội ông sẽ gặp phản ứng mạnh nhưng âm thầm từ thế lực đang khuynh
loát hệ thống chính trị Việt Nam, nói trắng ra là Trung Quốc và các nhóm lợi
ích dựa vào Trung Quốc.
Các nhóm lợi ích này không những nằm trong khu vực kinh tế mà
chính trị mới là chỗ quan trọng nó tìm chỗ dựa vào. Nguyễn Chí Vịnh là một điển
hình cho nhóm này khi công khai bênh Trung Quốc, hạ bệ Mỹ và những người biểu
tình chống Trung Quốc.
Ông Thanh có làm được gì hay không là một chuyện rất khó đoán. Dĩ nhiên thế lực ủng hộ ông
trong Bộ Chính Trị đã có nước cờ để đi nhằm cân bằng quyền lực. Ít ra nước cờ này có
thể giải thích vai trò ông Thanh là làm cho dân chúng tin rằng nếu ông Thanh ngồi vào
ghế trưởng ban Nội chính thì cơ may chống tham nhũng sẽ tiến triển tốt hơn.
Cái cơ may ấy nếu tỉnh táo mà nói sẽ không có lý do gì để tồn tại.
Thứ nhất một người từng
có tì vết tham nhũng sẽ không bao giờ chống được tham nhũng.
Thứ hai một người từng
nổi tiếng ngang trái trong cách giải quyết oan sai tại Cồn Dầu không hy vọng gì
có thể đặt quyền lợi người dân lên trên quyền lợi của Đảng vì số tiền các tập
đoàn đóng góp vào ngân sách sẽ là liều thuốc giữ cho Đảng sống còn trong khi
người dân kiệt sức vì cái chủ trương nguy hiểm ấy.
Thứ ba, ông Thanh có tiếp
tục chống Trung Quốc như đã từng làm tại Đà Nẵng hay không tùy vào vây cánh mà
ông đang có và sẽ tạo thêm trong những ngày sắp tới. Thế nhưng rất không may
cho ông, hầu hết những người sẵn sàng ngồi chung thuyền với ông lại rất ưa sự
hào phóng của Trung Quốc và không coi sinh mệnh đất nước là quan trọng hơn sinh
mệnh của Đảng, của gia đình.
Ông Nguyễn Bá Thanh tại Đà Nẵng sẽ rất khác với Ông Nguyễn Bá
Thanh tại Bộ chính trị. Ở Đà Nẵng ông là vua, ở Hà Nội ông chỉ là một viên tướng.
Ở Đà Nẵng ông có thể gõ đầu các giám đốc sở nhưng ở Hà Nội không
có ai để bị ông gõ đầu.
Ở Đà Nẵng ông muốn làm gì cũng được kể cả tầy chay ngân hàng, kêu gọi
người dân chống không cho hoạt động, nhưng ở Hà Nội không ai cho phép ông mở một
cuộc họp chỉ mặt vào Ngân hàng Nhà nước mà ra lệnh này lệnh nọ.
Ở Đà Nẵng ông quyết định quyền lợi cho chính ông và thuộc hạ. Ở Hà Nội
người khác quyết định thay ông và có thể ông sẽ trở thành thuộc hạ, một thuộc hạ
có máu mặt thế thôi.
Cuối cùng của entry này tôi chia sẻ niềm vui với tất cả các
trang blog có cảm tình và hy vọng rất nhiều vào ông Nguyễn Bá Thanh. Tôi đồng cảm
và thao thức cùng các bạn về một hy vọng mơ hồ của mọi người nhưng bấm bụng
không nói ra những khiếm khuyết quan trọng của ông Thanh chỉ vì không muốn
thanh kem ngắn ngủn của niềm hy vọng tan chảy quá nhanh trong bầu không khí
chính trị hiện nay.
Nhưng ngồi mút hoài thanh kem ấy trong tâm cảm tự đánh lừa mình
là một sự cay đắng. Phải không bạn bè của tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét