Hôm nay lại mưa, xứ Quảng mưa suốt, không ở thì không bik, mưa
mấy tháng ròng, mưa buồn, công việc đình trệ, còn gì hay hơn RTC rồi tối đánh
bài? Mình có cậu bạn quê Hà Tây, từ khi lấy vợ người Hội An thì quay ra không
ăn thịt chó (TC), để ý mới thấy, có rất nhiều người (tất nhiên là VN mình) cũng
không ăn TC.
Nhớ hồi bao cấp, mẹ mình thi thoảng khi lĩnh lương mua 1 gói TC
chặt về làm thức ăn buổi chiều, ui sao thơm thía, giờ mình vẫn còn cảm nhận
được, mình hay nhón trộm ăn – miếng gan này, miếng thịt đùi này... vơi cả gói –
bố mẹ mình chẳng bao giờ nói gì dù bik mình ăn vụng... hì
Hồi còn làm nhà máy, anh em thợ lò làm ch’ siêu cực, mỗi dịp
liên hoan nhân dịp gì gì đấy nếu có xiền là bàn TC. Phân công nhau, rơm được
tết lại thật chặt để gọn gàng mang ra khỏi nhà máy, người mua gia giảm riềng
rau, người ở nhà chuẩn bị nồi xong chiếu ăn... TC nấu 1 nồi thôi, thui rơm vàng
xuộm mới ngon (mà rơm thì sẵn hiiii), có 1 bạn làm chính thui, còn 1-2 người
phụ, làm ch’ phải thành thạo, nhanh, sạch sẽ... làm xong vệ sinh thật sạch
không là tanh lắm. Khỏi nói, bữa chén ngon như thía nào, đến giờ mình vẫn khoe:
ăn TC ngon nhất là tự làm...
Lúc bé, sơ tán mình ở với ông bà ở Bắc Giang, có con chó đen
thích lắm, tối ngủ thì nhốt nó ở ngoài, sáng giậy mình mở cửa, nó chồm lên mừng
cào xước hết mặt mũi bà lại mắng. Rồi hình như có dịch ch’ dại, làng cấm không
nuôi ch’, ông bà không giết thịt mà mang bán, con chó có linh tính đấy, nó nhìn
mình bằng con mắt cầu khẩn mình mới chưa đầy 6 tuổi mình đã khóc, ông bắt chó
đưa nó đi đến ga tàu cách mấy cây số, nó thoát được lại chạy về nhà, rồi ông ấy
lại đến bắt – mình lại khóc.
Dạo này tự nhiên không thích TC như xưa nữa, có lẽ cuộc sống
không còn đói nữa, có lẽ mình thương yêu loài vật đặc biệt là chó mèo. Thấy khoai
tây không ăn TC mình cũng không bik tại sao chỉ nghĩ mang máng là nó văn
minh...
Chỗ mình làm bây giờ, xứ Quảng, cả Ban có mỗi 1 cô bé, nó mua về
2 con chó, 1 con trắng 1 con đen. 2 thằng chó đúng là vui cửa vui nhà, thía mà
trong lúc mình ra HN, chúng nó thịt luôn con trắng, mấy người thấy bất nhẫn
không ăn nổi, mình vào thì vẫn còn lại lôi ra nhưng vẫn mấy người không ăn, bọn
ăn thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Anh bạn lớn tuổi (cỡ tuổi mình) chát thía này:
X(09/12/2011 5:26:36 PM) : Chào
anh, anh khoẻ khong a
X(09/12/2011 5:27:27 PM) : Tôi
gửi anh 2 bản hợp đồng nhờ anh xem hộ và điều chỉnh
X(09/12/2011 5:27:55 PM) : Gửi
qua imail anh ạ
Y(09/12/2011 5:28:10 PM) : OK
tôi thi đỗ rồi, mai tôi vào
X(09/12/2011 5:28:26 PM) : Ôi
tuyệt quá
Y(09/12/2011 5:28:34 PM) : đang
sướng
X(09/12/2011 5:28:39 PM) : tưởng
anh chưa thi
Y(09/12/2011 5:32:41 PM) : giờ
này anh chưa về sao
Y(09/12/2011 5:32:57 PM) : còn
cái tăng lương có vấn đề gì không ?
X(09/12/2011 5:33:16 PM) : cũng
chuẩn bị vềđanglàm dở mấy cái
Y(09/12/2011 5:33:22 PM) : hì
Y(09/12/2011 5:33:31 PM) : chắc
mưa không đi biển được
Y(09/12/2011 5:33:40 PM) : nhớ
mọi người quá
X(09/12/2011 5:36:18 PM) : Tôi
chưa trình anh D việc tăng lương vì đang nhiều việc quá
Y(09/12/2011 5:36:26 PM) :
X(09/12/2011 5:36:50 PM) : ở
dây mua to lắm
Y(09/12/2011 5:37:05 PM) : ngoài
này cũng rả rích
X(09/12/2011 5:37:25 PM) : sáng
mai anh lên tàu hả anh
Y(09/12/2011 5:37:28 PM) : chắc
cuối tuần mới đổ BT được
X(09/12/2011 5:37:48 PM) : có
lẽ thế
Y(09/12/2011 5:37:48 PM) : tối
11h mới đi, 8h thứ 4 mới đến ĐH
X(09/12/2011 5:38:56 PM) : mấy
anh em làm thịt chó trắng rồi anh, làm chiều nay
Y(09/12/2011 5:39:14 PM) : thương
nó quá biết sao
X(09/12/2011 5:40:28 PM) : tôi
thấy tội quá, chiều nay 2 con đi theo tôi và tuan ra công
Y(09/12/2011 5:40:55 PM) : thôi
anh --- nhiều khi con người VN chưa phát triển đầy đủ
X(09/12/2011 5:40:56 PM) : mình
vào công nó nằm giữa sân chịu mưa ko về
Thế nào mà người ta có thể ăn uống ngon được khi bạn mình khóc
khổ sở nhỉ, con bé nghe nói khóc nhìu lắm!
Từ hôm ấy mình lang thang hỏi pác gúc, tại sao tây không ăn TC?
Họ nghĩ gì? Người Việt ta nghĩ gì? Có ai đồng cảm với mình không? Cũng được ối
thông tin, mình post lên coi như mình nói với mình hic
Khoai tây nó nghĩ thía này:
Diễn văn của luật sư Georges Graham Vest tại một phiên tòa xử vụ
kiện người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ, được phóng viên William
Saller của The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các bài diễn
văn, lời tựa trên thế giới trong khoảng 100 năm qua.
Thưa quý ngài hội thẩm,
Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể
một ngày nào đó hoá ra kẻ thù quay lại chống lại ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng
với tình yêu thương hết mực rồi có thể là một lũ vô ơn.
Những người gần gũi thân thiết ta nhất, những người ta gửi gắm
hạnh phúc và danh dự có thể trở thành kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự
trung thành. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi đúng vào
lúc ta cần đến nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút
chốc bởi một hành động một giờ.
Những kẻ phủ phục tôn vinh ta khi ta thành đạt có thể sẽ là những kẻ đầu tiên
ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận. Duy có một người bạn hoàn toàn không vụ lợi
mà con người có được trong thế giới ích kỷ này, người bạn không bao giờ bỏ ta
đi, không bao giờ tỏ ra vô ơn hay tráo trở, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta trong phú quý cũng như trong
lúc bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Nó ngủ yên trên nền đất lạnh,
dù đông cắt da cắt thịt hay bão tuyết lấp vùi, miễn sao được cận kề bên chủ là
được. Nó hôn bàn tay ta dù khi ta không còn thức ăn gì cho nó. Nó liếm vết
thương của ta và những trầy xước mà ta hứng chịu khi ta va chạm với cuộc đời
tàn bạo này. Nó canh giấc ngủ của ta như thể ta là một ông hoàng dù ta có là
một gã ăn mày.
Dù khi ta đã tán gia bại sản, thân bại danh liệt thì vẫn còn con
chó trung thành với tình yêu nó dành cho ta như thái dương trên bầu trời. Nếu
chẳng may số phận đá ta ra rìa xã hội, không bạn bè, vô gia cư thì con chó
trung thành chỉ xin ta một ân huệ là cho nó được đồng hành, cho nó làm kẻ bảo
vệ ta trước hiểm nguy, giúp ta chống lại kẻ thù.
Và một khi trò đời hạ màn, thần chết rước linh hồn ta đi để lại
thân xác ta trong lòng đất lạnh, thì khi ấy khi tất cả thân bằng quyến thuộc đã
phủi tay sau nắm đất cuối cùng và quay đi để sống tiếp cuộc đời của họ. Thì khi
ấy còn bên nấm mồ ta con chó cao thượng của ta nằm gục mõm giữa hai chân trước,
đôi mắt ướt buồn vẫn mở ra cảnh giác, trung thành và chân thực ngay cả khi ta
đã mất rồi.
Georges Graham Vest (1830-1904)
Bonus thêm 1 câu
chuyện vô cùng cảm động ở Nhật
A Tale Of Mari And Three Puppies [2007] - Câu chuyện của Mari và 3 chú
chó nhỏ. Phim cảm động dựa trên câu chuyện có thật tại Nhật Bản.
Nội Dung: Đây là đoạn Film dựa trên 1 câu chuyện có thật trong trận động đất
năm 2004 tại Nhật Bản.
Tại làng Yamakoshi, hai anh em Ryota và Aya nhặt được 1 chú chó giống thuần
chủng Akita Hokaido mang về nuôi và đặt tên là Mari. Đó là một giống chó rất là
khôn. Sau một thời gian, Mari đẻ được 3 chú cún con nữa thật là dễ thương....
Thế rồi, một trận động đất xảy ra làm sập căn nhà của Aya , trong nhà có Aya và
ông nội, trong khi Ryota đang ở trường và bố của 2 đứa trẻ thì làm việc xa nhà.
Dự đoán có động đất xảy ra nhưng không kịp cứu người ông và cô cháu gái. Mari
đã xả thân mình để tìm cách cứu chủ, cùng lúc tìm cách thông báo cho nhân viên
cứu hộ đến trợ giúp.
Cao trào của đoạn clip này là khi bắt buộc phải lựa chọn, những nhân viên cứu
hộ đã không thể đưa Mari và các chú cún nhỏ lên trực thăng thoát khỏi vùng động
đất vì người ông đang bị mất máu quá nhiều cần được cấp cứu.
Chó mẹ Mari và 3 chú chó con bị bỏ lại trong nước mắt của cô chủ
nhỏ và dân làng. Thật xúc động vì dù chân của Mari đã chảy máu khi tìm cách đưa
ông cháu ra khỏi nhà, Mari trung thành vẫn đuổi theo chiếc máy bay một quãng
đường dài. Càng lúc càng xa, càng lúc càng vô vọng.
Đoạn clip và bài hát dừng lại ở cảnh chú chó Mari đứng nhìn chiếc máy bay xa
dần về phía cuối trời. Nhưng đã có rất nhiều đoạn kết của đoạn clip này được
các fan của Mari dự đoán nhưng ai ai cũng mong chiếc máy bay sẽ quay lại để đón
Mari một lần nữa.
Ca khúc Tsubomi (Người bạn của những giấc mơ) do Kobukuro thể hiện đã lọt vào top 100 của Nhật Bản
trong năm 2007 chính nhờ clip cảm động và ý nghĩa vô cùng này.
Chó luôn là người bạn trung thành của con người, và mãi mãi là như vậy!
Tại sao ông già bà cả ngày xưa thường khuyên con cháu không nên
ăn TC?:
Việc ăn thịt chó ngày nay coi như một việc rất bình thường, buồn
buồn rủ nhau ra quán cầy tơ làm sương sương coi như vui vẻ, giảm bớt cái nhọc
nhằn lo âu trong cuộc sống. Quán bán thịt cầy bảy món, chín món thời nay coi
như làm ăn được, đâu đâu cũng có, dễ tìm. Như vậy có lẽ thịt chó phải có sức
hấp dẫn kì lạ với mọi người, ngon, bổ, rẻ chăng? Chưa hẳn! Có thể do thói quen
hay sở thích của mỗi người, nhưng có phải khẳng định một điều là có hấp dẫn thì
mới thu hút mọi người. Như vậy nhưng tại sao ông già bà cả ngày xưa
thường khuyên con cháu không nên ăn thịt chó? Có lý do gì chăng? Nhớ lời dạy
bảo của người xưa đâu có sai!
Chuyện này là cả một vấn đề, kẻ hậu học này không dám múa rìu
múa búa chỉ bàn chút cho vui lúc rảnh rỗi mà thôi, lỡ ai vô tình đọc
được bài viết này cũng nên rộng lòng tha thứ dùm và chỉ giáo thêm, kẻ
ít học này sẵn sàng khoanh tay nghiêng mình lắng nghe, ngàn lần xin thụ giáo.
Con chó là con vật có tánh linh, gần gũi với con người, đặc biệt
nó rất trung thành, thông minh, bởi vậy mới có câu “lạc đường nắm đuôi chó
lạc ngõ nắm đuôi trâu” và có câu “chó nào chó sủa lổ không”. Con người giỏi vậy
mà còn lạc đường chớ chó đâu lầm đường lạc lối khi nào! Chủ cũ đi xa
mười năm trở về chó vẫn quắt đuôi mừng, chớ còn người thì ngày trước ngày
sau làm mặt lạ nhau là chuyện thường, bởi có câu chó khôn đâu chê chủ
nghèo! Chó vậy là tốt lắm rồi, đâu dám đòi hỏi ở chó nhiều hơn. Sao nỡ
làm thịt mà ăn con vật như vậy! Nhà người giàu sang tiền băng bạc bó của cải
đầy kho đâu có dám tin cậy giao tài sản cho ai, lỡ họ cướp mất thì khốn. Vậy mà
dám tin tưởng giao cho chó, đêm chủ ngủ ngon lành chó thức canh nhà cửa, có kẻ
gian nào lẻn vô là chó tính sổ ngay. Nghĩ cũng hay, người thì phải tốt hơn chó
là lẽ thường đâu ai bàn cãi? Chớ giao tài sản cho người là có ngày không
còn cái quần mà bận, còn giao cho chó thì chó đâu làm như vậy bao giờ! Có
lẽ thế mà người xưa khuyên không nên ăn thịt chó phải chăng? Chó sống có
tình nghiã lắm chứ !
Chuyện về chó còn dài dài. Ông già bà cả xưa thường kể cho con
cháu rằng ai còn sống ăn thịt chó khi chết xuống âm phủ khi qua cầu Nại Hà thì
oan hồn chó chờ sẵn ở đó sủa mấy tiếng thì hồn kẻ đó giật mình rơi xuống
sông, dưới đó cá sấu, thuồng luồng, quỷ đói chờ sẵn nuốt luôn là khỏi đi đầu
thai. Chuyện nghe hoang đường khó tin thật nhưng thử soi lại từ thuyết
nhân quả thì đâu có sai chỗ nào! Gieo hành vi sẽ gặt thói quen, gieo thói quen
sẽ gặt tính cách, gieo tính cách sẽ gặt số phận, đó là lẽ hiển nhiên, có vay là
có trả, cá nay ăn kiến thì cũng có ngày kiến thui cá! Nghiệp lực còn đó, nhiếp
dẫn sai miền, sáu nẻo luân hồi biết chạy vào đâu?
Chưa mơ ai biết chiêm bao
Sẽ qua địa ngục hay vào động tiên!
Ngày xưa, chó là con vật dùng để tế thần linh, điều này còn
dấu tích trong chữ HIẾN (chữ Hán hiến là dâng lên, có chữ khuyển là chó
bên phải). Có lẽ cái gì mà tế thần thì con người kiêng cữ chăng! Hay là
trong câu chuyện xưa kể sau trận đại hồng thủy chỉ còn lại một con
chó và một người con gái sau đó tái tạo lại loài người, giờ làm thịt chó
mà ăn khác nào ăn thịt thuỷ tổ, không nỡ chăng?
Nói chung chó khôn hơn các con vật khác không nỡ ăn cũng có thể.
Nhưng có người nói chó có nhiều tật xấu như chó cậy gần nhà, chó hùa, chó sủa
dai làm thịt ăn cho bõ ghét cũng có thể.
Câu ca xưa còn đó:
Trách lòng con chó nhỏ sủa dai
Năm canh tôi viếng bạn nó sủa hoài sáng đêm.
Chó mà sủa mà không đúng nơi, không đúng chỗ thì chó cũng
chết. Còn nuôi chó mà chó không thèm sủa thì chó cũng tiêu tán đường.
Nhà nào nuôi chó chung với mèo thường thấy chó mèo đâu thuận thảo bao giờ,
mèo phá chó quạu là chó bị mang tiếng “như chó với mèo”, chủ cưng “mèo” chó bị
hất hủi, mèo giả tình giả nghĩa lên tiếng:
Chủ ở ác chó không dè
Xách cây tay đánh miệng thì đuổi đi
Con mèo thấy chó sầu bi
Mới ra mới nói còn gì mà trông
Thôi đừng bịn rịn uổng công
Họ thương chi bậu mà bậu hòng mến trông!
Có khi quýt làm cam chịu, mèo phá chó lại bị ăn đòn oan, bởi vậy
mới có câu “con mèo đập bể nồi gang, con chó chạy nó mang cái đòn”. Nhưng chó
khôn cũng biết rút kinh nghiệm cho lần sau “con mèo đập bể nồi bầu, con chó
thấy rầu nó bỏ nó đi".
Xin bái phục chuyện mèo chó! Tại có người chưa hiểu chó nên
mới làm vậy chớ chó đâu có tệ. Tộc người Hung Nô ở phía bắc Trung Hoa bên kia
Nhạn Môn quan lấy chó sói làm biểu tượng, người con trai thường xâm hình con
sói trước ngực tượng trưng cho khí phách anh hùng, can đảm và trung thành!
Trong Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, yên sơn thập bát kỵ sẵn sàng tu hết vò
rượu da dê, phanh ngực để lộ trần đầu sói và hú lên một tiếng dài hoang dại...
và thề sống chết cùng với chủ nhân Tiêu Phong, và cũng thật xứng đáng
để:
Tiêu Phong Kiều lĩnh
đêm ngà
Rừng Liêu quốc dậy
giang hà cố nhân
Người dân Tây Tạng nuôi chó ngao để giữ đàn gia súc, hổ báo đừng
có hòng mà bén mạng tới. Chó ngao bản lãnh vô cùng ai cũng khiếp. Đoàn làm phim
Mê Kông kí sự sang Tây Tạng thiếu kinh nghiệm đề phòng chó ngao, chút nữa là
một thành viên mất mạng như chơi!
Có một điều là chuyện người thường sợ ma sợ quỷ, chớ chó đâu
biết sợ ma! Ma quỷ mà gặp chó là bó tay, bỏ chạy mất xứ, đặc biệt ma quỷ rất sợ
máu chó mực. Bởi vậy khi viết kiệt tác Lục Vân Tiên cụ Đồ Chiểu rất tinh ý khi
miêu tả đoạn Lục Vân Tiên đối đầu với tướng Cốt Đột:
“Vân Tiên đầu đội kim khôi
Tay cầm siêu bạc mình ngồi ngựa ô
Một mình nhắm trận xông vô
Thấy người Cốt Đột biến đồ yêu ma
Vội vàng trở ngựa lui ra
Truyền đem máu chó đều tha ngọn cờ
Ba quân gươm giáo đều giơ
Yêu ma xem thấy một giờ vỡ tan”.
Đâu phải có yêu thuật là hay, thứ tà ma ngoại đạo, thiếu trung
thực làm trò mà mắt người ta lại bị chó (máu chó) vạch trần thật đáng tội!
Người Hoa có một câu cũng rất hay “Đứng trước chó dữ người đẹp ló đuôi chồn”.
Thật tuyệt vời!
Thú thật thì cũng có nhiều thứ chó hư thân mất nết, chó đáng
ghét, nên môn phái Cái Bang mới chế ra ba mươi sáu chiêu đả cẩu bổng pháp tức
gậy đánh chó để đánh mấy con chó không biết điều, chó làm phách chó, chó mãi
quốc cầu vinh... thứ chó đó thì thịt là vừa tội. Chớ chó như Cậu Vàng của Lão
Hạc hoặc chó trong Tiếng Gọi Nơi Hoang Dã thì đáng thương, đang phục lắm. Ở
nước ngoài có tổ chức bảo vệ động vật đâu ai dám ngang nhiên làm thịt chó mà
ăn. Năm 2002 Hàn Quốc tổ chức Cúp bóng đá thế giơi họ dự định quảng bá món thịt
chó nấu kim chi liền bị thế giới phản đối, đâu dám làm càn.
Nói tóm lại con chó là con vật gần gũi với con người, chó sống có
tình có nghĩa một dạ trung thành. Người giàu thì đổi bạn sang thì đổi vợ chớ
chó dù chủ nghèo cho ăn không no cũng không nỡ bỏ chủ mà đi. Chó giúp đỡ người
đủ thứ, chó đáng tin cậy lắm và không biết từ khi nào chó đã đi vào truyền
thuyết, đi vào văn hóa dân gian, tục thờ cúng... và đi vào lòng người. Năm xưa
ông Trần Đăng Khoa bị mất con chó mà khóc thành một bài thơ nổi tiếng “sao không
về hả chó, vàng ơi! là vàng ơi!”
Chó đáng thương vậy sao chủ nỡ đem bán, đem làm thịt mà ăn? Tàn
nhẫn lắm thay!
Re: NHÀN ĐÀM VỀ VIỆC ĂN THỊT CHÓ - ĐÔNG NHẠC
Rất may tôi không biết ăn thịt Chó!
Yêu quí Chó ngay từ thưở nhỏ
Nuôi con nào, con ấy rất khôn
Chó già chết đem chôn xuống lỗ...
Viễn khách | 29/07/2011, 21:22
Ha ha, khéo quá.
Chó khôn đâu chê chủ nghèo, người khôn lại chả chịu nghèo mới ghê.
Vô tình đọc được bài viết này, đem làm đề tài cho mấy bác nào ngồi quán thịt
cầy bàn tán chơi.
daoanduyen | 27/07/2011, 17:41
Khi treo ngược nó lên để chuẩn bị làm thịt, nó vẫn vẫy đuôi với
chủ đó...nhìn thấy mà ứa nước mắt.
thuyphuong | 27/07/2011, 14:40
Thấy tội chú chó nhà mình quá. Một chú chó thông minh. Nó vật vã,
đau đớn mà ko ai biết gì hết. Khi có người nhìn thấy thì ko thể cứu được nữa
rồi.
Đào Thái Sơn mến! Thật thú vị với bài nhàn đàm đầy chất thơ. Mình
cũng từng cởi xe tìm đến 1 ngã tư để... ÂY THỊT CẰN nhưng không phải ngã tư Bảy
Hiền mà là ngã tư Cao Xá (Châu Thành -Tây Ninh). Ở đây thật là vui vẻ với các
món: hon, luộc, dồi, nướng... cuốn với lá mơ chấm với mắm thấm nước dừa đậu
phộng hết sẩy. À! mình cũng nghe đồn là: "ây thịt cằn" là không nên
vì đây là con vật rất trung thành. Nhưng ngẫm cái sự đời xưa các bậc trung thần
thường hay bị... trảm và có khi còn... tru di 3 tộc nên chẳng tin. Còn ngẫm cái
sự đời nay thì không hiểu tại sao con vật thích trung thành nầy thường hay bị
đem ra chửi như: “đồ chó đẻ", “đồ chó chết"... (âu chắc là ông bà ta
có "dặn dò ngụ ý sâu xa" gì để... cảnh giác chăng?) Thôi thì cứ tạm "ây
thịt cằn" lúc nó đã CHẾT (nấu chín) vì mình không ăn thì nó cũng... chết
rồi. Còn lúc nó còn sống thì không nên ăn. Tội nghiệp nó!
Bạn Mun không ăn thịt chó ^^
Tôi không nhớ chính xác rằng lần đầu tiên ăn thịt chó vào khi nào,
và cảm giác lúc ấy ra sao, nhưng có thể nói rằng đó là một món ăn ngon với sự
kết hợp giữa vị bùi bùi của thịt quyện với mắm tôm. Nói thật là nghĩ về cái vị
giác và khi type từ “ngon” ngày xưa và ánh mắt của mẹ Cún tôi lại cảm thấy rùng
mình.
Trẻ con mà, khi ai đó nhất là người thân bảo ăn một món gì đó hấp
dẫn, có ai ý thức được đâu mà từ chối…Và cứ thế cứ thế…tôi biết ăn thịt chó và
cả thịt mèo nữa. Nhớ lại những lần hào hứng hưởng ứng cùng lũ bạn “Cuối tháng
này ăn thịt chó đê”, và tôi vênh cái mặt lên rằng mình là một trong những đứa
BIẾT ăn thịt chó.
Ngày xưa, lúc tôi còn đang học lớp 5, nhà thuê ở khu tập thể của
cơ quan mẹ, mặt con đường nhỏ cạnh bờ đê sông Trà Lý, tôi nhớ rằng bố mang về
một con cún con bé xíu và lúc nào cũng vẫy đuôi xinh xắn. Bố bảo ông nội cho và
tôi cảm thấy hào hứng vô cùng, hai chị em thi nhau chăm sóc cho bé Cún, cho bé
ăn cơm nhão đã được nhằn kỹ với thịt. Và sáng sáng bé Cún theo chân đi tè ở
phía bờ đê. Vậy mà chỉ được một thời gian ngắn, bé Cún có biểu hiện mệt mỏi,
rệu rã và không lâu sau, bé nằm đó, im thin thít. Đợt đó, tôi cũng chưa ý thức
được gì nhiều và cũng chẳng buồn lâu khi bé Cún mất đi vì bố tôi bảo rằng “Nhà
mình không có phong thủy để nuôi được chó, từ nay sẽ không nuôi con chó nào
nữa, chứ nhìn nó ốm thương lắm”.
Chuyển ra nhà mới, và 4 năm sau tôi gặp mẹ Cún. Hôm đó là vào tối
mùng 2 tết. Tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng chân cào cào ở cửa, lúc chạy ra, mẹ
Cún đột ngột chạy thẳng vào nhà và chui vào góc gầm cầu thang mãi không ra. Tôi
gọi ới lên, bố tôi chạy xuống và bắt gặp ánh mắt tựa kiểu van lơn, đôi mắt có
phần mỏi mệt. Nó nhìn bố tôi như thăm dò ý kiến rồi rên nhẹ. Bố tôi không nói
gì chỉ lẳng lặng vào nhà lấy cho mẹ Cún một tô cơm, một miếng chăn vì đợt đó
đang là mùa đông. Trời đã tối om, và đêm đó, tôi chắc rằng mẹ Cún có được một
giấc ngủ ngon hơn một chút vì không bị lạnh. Nếu như mẹ Cún có biết nói đi
chăng nữa, thì chắc tôi và gia đình cũng chẳng bao giờ hỏi mẹ Cún những câu
như: “Tại sao mẹ Cún lại bỏ nhà ra đi?”, “Tại sao mẹ Cún lại đến đây”. Vì tôi
thấy rằng, mẹ Cún đã đến ở nhà tôi, và tôi rất thích mẹ Cún. Vậy là đủ ^^.
Sáng hôm sau, tôi tình dậy và chạy ngay xuống góc cầu thang nơi mẹ
Cún đang nằm. Mẹ Cún vẫn nằm đó, hình như vẫn còn hơi yếu, và đặc biệt là tôi
thấy máu của mẹ Cún chảy khắp nơi quanh đống chăn thành từng giọt. Kì lạ ghê.
Mẹ Cún bị thương ở đâu vậy. Mãi sau tôi mới biết, mẹ Cún là con cái. Được mấy
hôm, mẹ Cún khỏe dần lên trông thấy, bộ lông trắng đốm loang vàng nhạt đã mượt
hơn, không còn bết nữa. Bố tháo xích cho mẹ Cún để mẹ Cún có thể đi lại trong
nhà, rồi buổi sáng bố dắt đi tè và đi tập chạy luôn cùng với bố. Hai chị em tôi
dù là hai đứa hay ngủ nướng nhưng cũng thích thú với việc dậy sớm như thế.
Cái tin nhà tôi có chó đi vào nhà vào hôm mùng hai tết đã lan đi
thì phải. Người ta bảo là chó đến nhà thì giầu, mèo đến nhà thì nghèo. Cơ mà
tôi cũng chẳng quan tâm. Được mấy hôm sau, có một người thanh niên và một người
phụ nữ đến nhà tôi và họ nói là mẹ Cún là con chó đi lạc của họ. Nếu quả thật
mẹ Cún là của họ thì nhà tôi sẵn sàng trả lại mẹ Cún cho họ. Nhưng khi bố tôi
hỏi đặc điểm của mẹ Cún như thế nào (lúc đó mẹ Cún cũng khôn biết chuyện nằm im
thin thít dưới gầm cầu thang) thì họ lại không trả lời được một đặc điểm nào
đúng cả. Bố nhất quyết ko giao mẹ Cún cho họ. Tôi thấy thế cũng đúng vì điều
kinh hãi nhất là mẹ Cún bị bắt vào một lò giết mổ nào đó.
Thế rồi, thời gian trôi cũng nhanh. Tôi nhẩm tính mẹ Cún đã ở với
nhà tôi gần 3 tháng. Sáng hôm ấy, mẹ Cún được bố tôi dắt đi ra ngoài như thường
lệ ko kéo xích. Chẳng hiểu sao, lúc quay đi quay lại đã ko thấy mẹ Cún đâu, và
mẹ Cún cũng ko về nhà. Việc tại sao mẹ Cún mất tích như thế đến nay vẫn còn là
câu hỏi lớn đối với tôi. Bố phóng xe máy đi tìm mẹ cún dọc con đường nhà tôi,
rồi dọc cả bờ đê. Tôi thì nước mắt ngắn, nước mắt dài. Và mẹ Cún là con chó
cuối cùng mà nhà tôi nuôi. Bây giờ, mỗi lần nhắc đến mẹ Cún cả nhà ai cũng nhớ
và tiếc nuối.
Quay trở lại chuyện ăn thịt chó. Nếu như trước đó tôi có thể ăn,
thì có lẽ bây giờ là không thể. Vì tôi không thể nuốt nổi. Người ta bảo, chó
luôn là con vật trung thành với chủ, một trong những người bạn thân thiết nhất
của con người. Làm như thế là mắc tội đó. Mẹ tôi kể mẹ vẫn còn nhớ nhà bác tôi
hôm đó định giết chó để chiêu đãi mọi người. Hình như nó biết chuyện nên từ
sáng mặt đã rầu rầu, và đến lúc gần bắt trói thì ko thấy nó đâu nữa. Nó bỏ nhà
đi độ ba bốn hôm, và sớm hôm đó bác tôi lại thấy nó quay về. Nó cứ thế nhìn bác
tôi với ánh mắt van lơn, đôi mắt cụp xuống ra vẻ biết lỗi. Mà nó thì có lỗi gì
đâu chứ…Nhưng rốt cục thì nó vẫn bị giết. Mẹ tôi hôm đó cứ ám ảnh mãi bởi đôi
mắt đó.
Bạn tin không? Quê tớ ấy, có một quán thịt chó nổi tiếng, gọi là
Hợi chó. Quán cực kì đông khách. Nhưng một hôm, ông chủ quán chết, mà miệng sủi
bọt giống như chó ăn phải bả. Và từ đó, vợ con ông chuyển sang làm nghề khác,
không làm cái nghề thất đức ấy nữa…
Vậy đấy! Sau này, nhất định mình sẽ nuôi một em cún cho vui cửa vui
nhà