Có lần xem VTV6, chuyên mục “Sinh ra
từ làng”, tôi thấy anh Đoàn Kim Sơn tìm đường làm ăn khắp nơi ở miền Nam, làm
qua nhiều nghề nhưng đều thất bại. Sau đó anh về quê nghiên cứu và quyết định về
làng mình nuôi lươn xuất khẩu, thế mà trúng to. Bây giờ lươn xuất khẩu của anh
đã thành thương hiệu. Anh còn bày cho bà con trong làng cùng làm giàu. Từ chuyện
làm ăn của một người, một gia đình, ta nghĩ đến chuyện chọn đường làm ăn của một
làng, một nước. Chọn đường không chỉ một lần duy nhất mà chọn sai thì phải chọn
lại. Cuộc sống là vậy.
Chuyện thế giới hơn 200 quốc gia, lớn có bé có, tại sao có quốc gia lại giàu sụ, dân luôn ấm no, tự do sung sướng, trong khi có quốc gia lại nghèo, đói rách lầm than, dân không đủ lương thực mà ăn, lại bị áp bức không ngẩng mặt lên được?. Tại sao vậy? Tôi nghĩ do cách CHỌN CON ĐƯỜNG PHÁT TRIỂN. Nhật Bản là nước rất nghèo về tài nguyên, dân số thì đông, phần lớn nguyên nhiên liệu phải nhập khẩu, kinh tế bị tàn phá kiệt quệ trong chiến tranh thế giới 2, nhưng với các chính sách phù hợp, kinh tế Nhật Bản đã nhanh chóng phục hồi (1945-1954) phát triển cao độ (1955-1973) làm thế giới phải kinh ngạc. Người ta gọi đó là "Thần kì Nhật Bản". Hiện nay, Nhật Bản cường quốc kinh tế thế giới, nền kinh tế lớn đứng thứ ba trên thế giới, GDP trên đầu người là 36.218USD (1989). Hàn Quốc, trước năm 1960 cũng nghèo đói, bây giờ kinh tế Hàn Quốc phát triển với tốc độ phi thường, đến giữa thập niên 1980 đã trở thành một trong những nước công nghiệp hóa mới (NICs). Năm 2004 GDP của Hàn Quốc là 680 tỉ USD đứng thứ 12 trên thế giới.
Cùng trong khối ASEAN với Việt Nam,
là Singapore, diện tích chỉ bằng đảo Phú Quốc, tài nguyên không có gì, nhờ chọn
đường làm ăn đúng đắn, mà đến nay, Đảo Quốc này là nước giàu nhất thế giới. GDP
bình quân đầu người của Singapore 56.532USD vào năm 2010 tính theo đồng giá sức
mua (PPP), cao nhất trên thế giới. GDP bình quân đầu người tính theo PPP của
Nauy là 51.226 USD, của Mỹ là 45.511 USD, còn của Hồng Kông là 45.301 USD. Đó
là chưa nói đến cuộc sống thiên đường của các nước Bắc Âu như Thụy Điển, Thụy
Sĩ, Na Uy, Đan Mạch, Hà Lan.v.v.. Tổ chức ASEAN có 10 quốc gia là thành viên.
So sánh thu nhập bình quân đầu người (GDP) năm 2010, thì Việt Nam bằng 1/2
Indonexia, 1/7 Malaixia, 1/2 Philipine, 1/25 Brunay, 1/36 Singapore. So với nước
láng giềng TháiLan, 1980 Việt Nam chỉ kém Thái Lan rất ít, 74% tức xấp xỉ
3/4 Thái Lan thôi, nhưng đến nay, năm 2012 Việt Nam chỉ còn bằng 26,8% tức xấp
xỉ 1/4 Thái Lan. Thể chế nào ưu việt hơn
cho sự phồn vinh của dân tộc quả thật không cần bàn cãi. Tại sao vậy? Tại vì
Thái Lan chọn đường đi đúng. Họ không tự hào “đã đánh thắng hai đế quốc to”
mà tự hào là đất nước Thái Lan không có chiến tranh.
Về Việt Nam, trừ 20 năm chiến
tranh, bắt đầu từ năm 1975, đến nay đã 38 năm rồi. 38 năm là thời gian để Nhật
Bản, Hàn Quốc trở thành Con Rồng Châu Á. Trong khi đó Việt Nam cuộc sống của người
dân vẫn nghèo đói, lạc hậu, nhiều xã 80% hộ dân nghèo đói. Mỗi năm nhà nước phải
bỏ ra hàng ngàn tấn gạo để cứu đói cho đồng bào. Đạo đức, nhân phẩm ngày
càng suy đồi. Tội ác ngày càng tăng, xã hội ngày càng băng hoại; các phe nhóm
làm ăn bất chính ngày càng lộng hành; tham nhũng đang điều khiển bộ máy; nhà nước
không quản lý được xã hội. Từ y tế, giáo dục, tư pháp, giao thông vận tải, lâm
nghiệp…, soi vào ngành nào là hỏng ngành đó.v.v.. Tại sao vậy? Chúng tôi nghĩ rằng, tại chúng ta đã chọn nhầm đường: ĐI
THEO CHỦ NGHĨA XÃ HỘI.
Chủ nghĩa xã hội là học thuyết không tưởng dựa trên cơ sở sở hữu toàn dân về tư liệu sản xuất, tổ chức sản xuất theo cơ chế kế hoạch hóa tập trung dưới hình thức quốc doanh, tập thể (hợp tác xã, trang trại). Kinh tế được điều chỉnh bằng kế hoạch, nhà nước can thiệp vào tất cả các khâu của nền kinh tế, kể cả lao động và phân phối lợi ích. Các cán bộ quản lý kinh tế (xí nghiệp, hợp tác xã,...), nhân viên đều do nhà nước bổ nhiệm theo ý chí chủ quan, không qua cạnh tranh thị trường, nên không khai thác được người tài năng, lương hoặc phân phối lợi ích lao động theo quy chuẩn của nhà nước mang tính duy ý chí vừa có tính chất cào bằng vừa không theo trình độ chất xám, năng xuất lao động. Tạo ra sự bất công trong xã hội.
Sai lầm lớn nhất của học thuyết CNXH là bỏ qua chủ thể quyết định nhất là
CON NGƯỜI. Trong
CNXH con người bị đồng hóa thành một cái đinh ốc của bộ máy, chỉ biết làm theo
lệnh, hưởng khẩu phần theo tem phiếu. Nhưng con người trong CNXH ấy vẫn là CON
NGƯỜI, nên nó không chịu biến thành một cái đinh ốc của guồng máy sản xuất, nó
luôn tìm cách vượt thoát ra khỏi sự trói buộc. Cuộc vượt thoát ngoạn mục nhất
là sự sụp đổ của Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xô Viết khổng lồ sau 80
năm tồn tại dưới sự điều khiển của Tổng Bí thư ĐCS Liên Xô Gorbachov. Tiếp theo
là sự sụp đổ của CNXH ở các nước Ba Lan, Hungary, Rumani, Tiệp khắc, Đức… Các
nước đã chọn con đường khác để phát triển hơn, no ấm hơn, tự do hơn. Đó là sự lựa
chọn đúng đắn. Một nước gần ta là Trung Quốc, họ cũng đã bỏ chủ nghĩa Mác-Lê
Nin, bỏ CNXH từ lâu để làm tư bản nhà nước, gọi là Xây sựng xã hội khá giả theo
kiểu Trung Quốc.
Đó là sự vùng dậy của CON
NGƯỜI CHÂN CHÍNH vì sự sống còn của dân tộc mình. Có người bảo rằng Gorbachov phản bội ĐCS Liên Xô.
Nhưng nhân loại thì cho rằng ông ta là người hùng vì đã đánh đổ một thể chế kìm
hãm sự tiến bộ của loài người, một chế độ phản lịch sử. Ở Việt Nam, sự yếu kém
trong quản lý kinh tế của CNXH đã [khiến] các từng lớp sản xuất phải vượt
thoát. Từ đó mới có khoán chui trong nông nghiêp, mới có kế hoạch ba, rượt rào,
tự hoạch toán.v.v... Tất cả những “vượt thoát” đó đã buộc nhà nước cầm quyền phải
“điều chỉnh” trong quán lý CNXH”. Bắt đầu từ Đại hội VI – VII và các Đại hội
sau đó, Đảng Cộng sản Việt Nam đã công nhận “nền kinh tế nhiều thành phần”,
“kinh tế thị trường”. Đó là một bước lùi của CNXH và một bước tiến của KHÁT VỌNG
CON NGƯỜI.
Nhưng ĐCS Việt Nam lúc nào cũng tuyên
bố “dứt khoát đi theo con đường đã chọn là CNXH”, nên mới thêm CÁI ĐUÔI CNXH đằng
sau: “Kinh tế nhiều thành phần trong đó kinh tế quốc doanh là chủ đạo”, “Kinh tế
thị trường theo định hướng XHCN”, vẫn “đất đai là sở hữu toàn dân”… Chính cái đuôi CNXH này đang làm lung lay,
đang đẩy nền kinh tế vốn đã yếu kém của Việt Nam đến bờ vực sự suy sụp.
“Kinh tế quốc doanh là chủ đạo” nên được ưu tiên vốn liếng, ưu tiên giá cả, hỗ
trợ thị trường. Nhưng “thời đại khác rồi Đinh Bộ Lĩnh ơi” (thơ Chế Lan Viên),
nên các Tổng giám đốc, giám đốc DNNN hùa với các nhà quản lý ở Trung ương và
các Bộ, kinh “doanh ngay” cái “chủ đạo” đó, để trở thành nhóm lợi ích “rút ruột”
nền kinh tế đất nước. Vinashine, Vinaline… là những ví dụ cụ thể. Vinashine
đang lỗ ngoắc ngoải, vẫn được bơm 700 triệu USD là một ví dụ sinh động. Tất cả
các TCT đều thua lỗ, tổng số vốn thất thoát của tất cả các TCT lên tới vài trăm
ngàn tỷ đồng, chiếm tỷ trọng không nhỏ trong GDP quốc gia, trong lúc đó lương của
Tổng giám đốc lên đến mấy trăm triệu đồng/tháng. Không phải vì các Tổng giám đốc
kém, mà họ rất giỏi khai thác lợi thế “chủ đạo” đó để làm giàu cho riêng mình,
phe nhóm mình. Sống chết mặc bay, tiền thấy bỏ túi - là
phương châm hàng động của không ít các TGĐ các Tập đoàn kinh tế. Cái đuôi “định
hướng CNXH” cũng bị lợi dụng khai thác triệt để. Tất cả các khoản hỗ trợ nông
dân trong thu mua lúa, khoản ưu đãi để đưa hàng nội “bình ổn giá”.v.v.. đều vào
tay các Tổng công ty, vào Hiệp hội lương thực, còn người nông dân và người tiêu
dùng không được một đồng ưu đãi nào. Đó
là sự trớ trêu có thật mà các nhà lãnh đạo Đảng và Nhà nước, vì nhiều lý do,
không thấy hoặc không muốn thấy.
Như vậy CHỦ NGHĨA XÃ HỘI ở Việt Nam hiện nay là môi trường, là cơ hội
tham nhũng của bọn quan lại các cấp. Nghĩa là CNXH chỉ cho một nhúm người,
không phải cho 87 triệu dân Việt Nam. Các dự án “phát triển kinh tế xã hội” được vạch ra để cướp
đất nông dân, làm giàu cho một nhóm người. Đất mất, rừng mất, tài nguyên mất,
uy tín của Đảng cũng đang dần mất, cũng vì kiên quyết đi theo con đường
CNXH. Bỏ cái đuôi “chủ đạo”, cái đuôi
“đinh hướng CNXH” đi thì vốn liếng nhà nước được bảo toàn, nhân dân tự do sung
sướng, nhưng CNXH sẽ mất! Đảng chọn đường nào? Chọn CNXH để đất nước, dân tộc
đi đến cùng khổ, hay chọn con đường làm ăn tấn tới như các nước?
Một gia đình cũng như một nước không
ai thích nghèo. Không ai thích con cái nheo nhóc, hư hỏng. Nghèo thì hèn. Hư
thì đốn. Cớ sao
Nhà nước ta cứ nhìn nhân dân đói khổ, mất tự do bao nhiêu năm mà không chút động
lòng? CHỦ NGHĨA XÃ HỘI chỉ là một xã hội không tưởng, không có thực,
trong lúc đó nhân dân, dân tộc đói khổ, thua kém các nước trong khu vực là thực
tế đau đớn, sao cứ bám lấy CNXH? Không một người cha nào không tủi hổ, buồn đau
khi thấy con mình đói rách, không có cơm ăn áo mặc. Nhìn ra thế giới mà xấu hổ thay cho đất nước mình.
Là một công dân Việt Nam lương thiện.
Tôi thiết tha đề nghị Đảng và Nhà nước hãy chọn con đường khác, làm ăn khấm khá
hơn, để cho dân được ngẩng đầu lên với thế giới. Bài viết này là một suy nghĩ gửi
tới những người có trách nhiệm trước vận mệnh đất nước vì sự bức xúc đó, không
vì bất cứ điều gì khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét