Em có ý kiến
Tối mùng 5 Tết Quý Tỵ (14-2-2013), VTV1 đưa tin Tổng Bí thư
ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng thăm huyện Thạch Thất (Hà Nội). Bản tin phát lại đoạn
ông Trọng phát biểu trong cuộc tiếp xúc sáng cùng ngày với lãnh đạo và cán bộ
Thạch Thất.
Nhắc lại chuyến thăm mới đây tại một số nước châu Âu, và đặc
biệt là Vatican, ông Trọng cho rằng đây là một thành tích quan trọng trong đối
ngoại. Ông lưu ý, đây là lần đầu tiên Vatican mời Tổng bí thư ĐCSVN thăm Vatican,
và dương dương tự đắc: “mình phải như thế nào người ta mới mời chứ”(!).
Trời đất! Lúc đầu, khi nghe ông đề cập chuyến đi, tôi cứ hy
vọng ông sẽ nói được điều gì đó, đại loại: “qua chuyến đi này, tôi cùng phái
đoàn ta đã hiểu thêm về các nước châu Âu, học hỏi được một số kinh nghiệm quý
giá trong phát triển kinh tế xã hội, để có thể đưa Việt Nam sớm rút ngắn khoảng
cách so với các quốc gia văn minh và cường thịnh…”. Hoặc: “giữa ta và Vatican
đã thêm hiểu biết lẫn nhau, tạo điều kiện quan hệ Việt Nam – Vatican có
được bước đột phá…”.
***
Lại nhớ chuyến thăm Việt Nam năm 2000 của Tổng thống
Hoa Kỳ Bill Clinton, hồi ông Lê Khả Phiêu làm Tổng Bí thư. Trong tiếp xúc tại
Hà Nội, một cách thiện chí và tế nhị, Bill Clinton nói: “Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ. Điều mà chúng ta
có thể thay đổi là tương lai”.
Trích câu Kiều “sen tàn, cúc lại nở hoa”, Bill Clinton nói “băng giá quá khứ bắt đầu tan và những phác thảo về một
tương lai ấm áp chung bắt đầu hình thành. Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng mùa
xuân mới”.
Trong khi đó, vô
duyên đến thô lỗ, ông Phiêu lên giọng “giáo huấn” cho Tổng thống Hoa Kỳ về chủ nghĩa xã
hội, khoét cho chảy máu vết thương vừa liền da non của cuộc chiến
đã qua: “Tôi đồng ý với Ngài là chúng ta không
quên quá khứ, không làm lại được quá khứ. Vấn đề quan trọng là hiểu cho đúng thực
chất cái quá khứ ấy. Cụ thể là hiểu cho đúng thực chất cuộc kháng chiến chống
xâm lược mà chúng tôi đã phải tiến hành… Việt Nam có đem quân đi đánh
Hoa Kỳ đâu mà Hoa Kỳ lại đem quân sang đánh Việt Nam? Cuộc kháng chiến chống
xâm lược của chúng tôi là giành độc lập dân tộc, thống nhất tổ quốc và đưa đất
nước đi lên chủ nghĩa xã hội. Cho nên đối với chúng tôi, quá khứ không phải
trang sử đen tối, đau buồn và bất hạnh”.
Sau này, trong cuốn hồi ký My Life, Bill Clinton viết: “Lê
Khả Phiêu cố gắng sử dụng hành động phản đối chiến tranh Việt Nam của
tôi để cáo buộc những gì Mỹ đã làm là hành vi đế quốc. Tôi đã rất giận dữ, nhất là khi ông ta nói
vậy trước sự có mặt của Đại sứ Pete Peterson, một người đã từng là tù binh chiến
tranh. Tôi nói với nhà lãnh đạo Việt Nam rằng khi tôi không tán thành
các chính sách đối với Việt Nam, những người theo đuổi nó cũng không phải là đế
quốc hay thực dân, mà là những người tốt chiến đấu chống cộng sản. Tôi chỉ Pete
và nói: “ông đại sứ không ngồi sáu năm rưỡi trong nhà tù “Hà Nội Hilton” vì muốn
thực dân hóa Việt Nam”.
***
Người ta nói:
"Lời vua phán ra phải là khuôn vàng thước ngọc", hoặc "Lời nói
gói vàng", nhưng với tầm tư duy ấy của các Tổng Bí thư ĐCSVN, chắc không
khó để mọi người lượng định, bao giờ Việt Nam mới cường thịnh, văn minh?
Biết rồi khổ alwsm nói mãi,
Trả lờiXóaHọ biết trình độ và bản tính tui ntn rồi nhưng vẫn cử tui lên, phải chăng tui đã trải qua chiến trường và may mắn là đạn bom đã tránh tui để tui được vình dự như ngày hôm nay. Khi đã ngồi lên ngai vàng, tui thừa biết là KHÔNG THỂ CÓ AI DÁM MỌC SỪNG LÊN MÀ CỰ LẠI mọi câu nói của tui nên trước khi nói tui cũng chả cần suy ngẫm nhiều, Có ai dám đối lập với tui mô vì miếng cơm manh áo của họ và thậm chí của cả họ hàng của họ cũng trong tay tui cơ mà, Tui là người đứng đầu trong khâu lãnh đạo tuyệt đối, toàn ziện cơ mà, chớ có ai dại dột mà dám đâm đầu vào lửa, nguy nguy
Ai van iu
chúng ko tôn trọng dân, ko tôn trọng ai cả, quen thói rùi :-(
Xóa