Giữa lúc báo chí Việt Nam
chửi nhau là “lá cải” thì thật không may, công an lại phanh phui ra hàng loạt
đường dây mại dâm cao cấp tại Hà Nội và Sài Gòn, chuyên đưa hoa hậu, á hậu và
người mẫu phục vụ các đại gia với giá từ 1,500 đến 2,300 Mỹ kim một lần phục vụ.
Thế là báo lớn báo nhỏ đều thi nhau khai thác, bất kể cái từ “lá cải” mà họ tránh như tránh tà. Nhưng cũng chính nhờ chuyện chạy đua moi tin hoa hậu bán dâm như thế, chúng ta mới giật mình phát hiện những chuyện có ý nghĩa hơn.
Bán thân
Nhân vật được nhắc nhiều
trong vụ lùm xùm bán dâm này là Mỹ Xuân, tên thật Võ Thị Mỹ Xuân.
Theo thông tin trong
bài “Gặp ‘má mì’ Mỹ Xuân trong trại tạm giam” đăng trên báo Công an
TPHCM ngày 08/06/2012 thì cô Xuân này sinh ra ở Cần Thơ năm 1983 sau đó tách tỉnh,
quê cô thuộc về Hậu Giang.
Gia đình nghèo, cha mẹ
chia tay khi chị còn nhỏ, em trai sinh năm 1987 theo cha, Xuân được giao cho
bác. Phần bà mẹ bỏ lên Sài Gòn dạy học và lập gia đình, có thêm con gái nay đã
15 tuổi. Tuy nhiên bà mẹ này lại bất hạnh khi người chồng mới bị tai biến mạch
máu não phải nằm một chỗ gần chục năm trời.
Riêng Mỹ Xuân ở quê phải
đi bán vé số dạo phụ bác kiếm sống. Hết lớp 12, cô lên Sài Gòn vừa làm việc
trong xưởng may của ông chú họ vừa học trung cấp du lịch và đã trải qua hai năm
làm hướng dẫn viên du lịch tại Hội An, Quảng Nam trước khi gia nhập giới
showbiz, trở thành người mẫu tự do.
Năm 2009 cô khai gian trẻ
lại 2 tuổi để dự cuộc thi “Người đẹp Sóc Trăng 2009” diễn ra trong một hội chợ
vào tối 4/5/2009 và đã vượt qua 168 thí sinh để đoạt ngôi người đẹp nhất. Trước
năm 2008 cuộc thi này mang tên Hoa hậu Nam Mêkông nên mọi người quen gọi Mỹ
Xuân là hoa hậu và cô cũng xài luôn danh hiệu này để hành nghề bán dâm.
Trước đó, khi vừa bước
vào giới người mẫu vào năm 2008 cô đã bán mình cho giám đốc với giá 500 Mỹ kim.
Lúc đó số tiền này rất lớn với cô và cô cho biết đã dùng tiền mua tặng mẹ một tủ
lạnh, số còn lại biếu ngoại và chi tiêu lặt vặt trong gia đình. Nhưng cũng từ
cái lần dễ dãi ấy, cô trượt dài vào con đường sa ngã nhưng với danh hiệu hoa hậu
đã đoạt cùng với những bức hình rực lửa kèm danh xưng hoa hậu, giá bán dâm của
cô ngày càng cao.
Bản tin trên số báo trên
cho biết:
“Phải thừa nhận Mỹ Xuân rất
thương và có hiếu với mẹ. Cô chỉ mong xây được cho mẹ căn nhà hẳn hoi để mẹ đỡ
khổ. Khốn nỗi sau khi gắn mác Hoa hậu, làm người mẫu, cô không gặt hái được
thành công gì trong làng giải trí Việt. Ý chí kiếm tiền thôi thúc và nhất là đã
“nhúng chàm”, Mỹ Xuân tìm cách đánh bóng tên tuổi bằng những tấm ảnh lồ lộ da
thịt và lối phát ngôn gây sốc. Cô đi khách ngày càng bạo hơn, giá cả của hoa hậu
là hàng ngàn “đô”, cao điểm lên tới 4,000 USD (hơn 80 triệu đồng). Cô sẵn sàng
đi tới các thành phố lớn, sang tận Campuchia. Ở Sài gòn, cô thường đưa khách về
nhà mình là căn hộ chung cư ở phường Bình Khánh, quận 2”.
Bỏ qua chuyện đạo đức, chỉ
xét ở khía cạnh kinh doanh, có thể nói Mỹ Xuân là người “biết làm ăn”, đã biết
cách đánh bóng tên tuổi, hình ảnh của mình để đạt đến giá cả tối đa. Thứ nhất,
cô biết “nghiên cứu thị trường”, biết “xây dựng thương hiệu”, và biết cách “tiếp
thị” để đạt đến lợi nhuận tối đa.
Thứ hai, tiền bạc thu được
nếu được phung phí vào các khoản như “hàng hiệu” thì đó cũng không ngoài mục
tiêu “đánh bóng thương hiệu” nói trên. Còn lại,
nếu những thông tin trên là đúng, kể ra cô cũng là người sống có hiếu, sống trọn
nghĩa tình khi phần lớn món tiên bán dâm đầu tiên được cô chi ra để mua quà tặng
mẹ và biếu ngoại.
Chỉ so sánh trên khía cạnh
này, dù là gái bán dâm, Mỹ Xuân cũng hơn hẳn những quan chức bệ vệ trong guồng
máy công quyền tại Việt Nam, thí dụ chuyện họ bán than.
Bán than
Hợp đồng “cho không biếu
không than tốt” ký vào năm 1991 với có hiệu lực đến 30 năm, tức đến năm 2021.
Có lẽ đến lúc đó thì mỏ đã sạch than!
Ngày 21.5.2012 hai phóng
viên Thái Sơn và Káp Long đã nhắc lại trên báo Thanh Niên với bài “Biếu không
nước ngoài mỏ than tốt nhất”.
“Ngày 19.4.1991, Công ty
than Uông Bí (TUB), đơn vị thành viên của Tập đoàn Than khoáng sản Việt Nam
(Vinacomin) ký hợp đồng hợp tác kinh doanh với Công ty Pt.Vietmindo Energitama,
100% vốn Indonesia (VMD). Theo đó, VMD sẽ đầu tư toàn bộ máy móc, công nghệ để
khai thác trong 30 năm mỏ than Uông Thượng, Đồng Vông. Lợi nhuận được chia theo
tỷ lệ 90% cho VMD và 10% còn lại là của TUB. Đây là mỏ than lộ thiên có diện
tích trên 1.000 ha, nằm trên địa bàn P.Vàng Danh, TP.Uông Bí và cũng là nơi có
vỉa than tốt hạng nhất ở Quảng Ninh.
VMD chỉ việc khai thác
trên mặt đất là đã dễ dàng thu được than cám 4, cám 5, là những loại than có chất
lượng tốt nhất hiện nay. Trong khi đó, các doanh nghiệp (DN) thành viên
Vinacomin như Công ty than Mạo Khê, than Núi Béo, thậm chí cả TUB phải đầu tư
hàng ngàn tỉ đồng vào công nghệ khai thác hầm lò và dùng sức người đào sâu vào
lòng đất cả trăm mét mới lấy lên được than”.
Hợp đồng hợp quy định VMD
chỉ được phép khai thác than nhằm mục đích duy nhất là xuất cảng, theo đó mỗi
năm chỉ được phép khai thác tối đa 500,000 tấn than thương phẩm, tương đương
khoảng 750.000 tấn than thô.
Tuy nhiên theo điều tra của
hai phóng viên trên thì trên thực tế những năm qua VMD luôn khai thác vượt mức
hạn định. Thí dụ năm 2010 VMD khai thác 750,000 tấn than thương phẩm, năm 2011
là trên 800,000 tấn.
Để che lấp chuyện này,
toàn bộ các hệ thống khai thác, sàng lọc và kinh doanh than được VMD thực hiện
theo dây chuyền khép kín. Công trường khai thác cũng như nơi sàng than luôn đặt
trong tình trạng “nội bất xuất ngoại bất nhập”. Để xuất than, VMD còn xây dựng
cả một cảng riêng để xuất cảng than và muốn vào đây để kiểm tra hay tiến hành
công tác về chuyên môn, các cơ quan hữu trách Việt Nam cũng như TUB phải xin
phép VMD.
Tại sao lại có những chuyện vô lý như thế này?
Lý do là hợp đồng ký
không có một điều khoản nào nhắc đến việc đình chỉ hoạt động của VMD kể cả
trong trường hợp công ty này vi phạm hợp đồng.
Mặt khác, toàn bộ hoạt động khai thác, sản xuất kinh doanh đều ghi rõ VMD là
người điều hành, TUB không được phép kiểm tra, thậm chí việc rót than xuống cảng
đưa lên tàu nước ngoài cũng do VMD trực tiếp thực hiện và TUB không được phép
can thiệp.
Vậy thì ai đã hạ bút ký
một hợp đồng ngu xuẩn như thế?
Ông Phạm Văn Tứ, Phó tổng
giám đốc TUB, đã phân trần rằng tình trạng trên là “do lịch sử để lại” vì “bản
thân chúng tôi là những người đi sau, thừa kế”.
Theo ông, bản hợp đồng
liên doanh này là do Bộ Công nghiệp thời đó trực tiếp phê duyệt, còn TUB chỉ đứng
tên trên danh nghĩa mà thôi!
Ông cay đắng: “Chúng tôi chỉ biết đi vào đi ra và nghiên cứu khoa học
mà thôi. Trước tình trạng này, chúng tôi đã nhiều lần đề nghị VMD đàm phán lại
hợp đồng với các điều khoản công bằng hơn cho đối tác nhưng đến nay họ
chưa đồng ý. Điều này cũng đồng nghĩa với những thiệt thòi của chúng ta sẽ tiếp
tục kéo dài cho đến khi hết hạn hợp đồng”.
Trong khi đó, theo nhiều
thông tin PV Thanh Niên có được, trong quá trình khai thác, Ông Tứ còn than
thêm: “Than ở Uông Bí ngày càng cạn kiệt, chúng tôi cũng muốn giữ một phần
tài nguyên để cho công ty mình khai thác nhưng bây giờ họ đang tiếp tục lập các
dự án mới khai thác 1-2 triệu tấn. Việc này TUB không thể can thiệp được mà phải
do các cơ quan khác cao hơn”.
Trong khi đó thì các nhà
kinh tế đã ước tính vào năm 2014, 2015 Việt Nam sẽ nhập cảng khoảng 1-6 triệu tấn
than. Lượng than nhập cảng sẽ tăng lên hằng năm. Dự kiến đến năm 2025, lượng
than nhập cảng lên tới 40 triệu tấn. Than nhập cảng chủ yếu sẽ được cung cấp
cho các nhà máy nhiệt điện.
Trên thực tế thì từ năm
2011 Việt Nam đã nhập cảng than rồi, gọi là “nhập thí điểm” với 9,500 tấn than
mua của Indonesia với giá 100,6 USD/tấn than (tính cả cước vận tải).
Lúc đó các quan chức lãnh
đạo khẳng định việc nhập cảng là để “thăm dò thị trường, làm quen với phương thức
nhập cảng, vận chuyển”. Thế nhưng nhiều chuyên gia cho biết rất có thể, Việt Nam đang phải nhập cảng than của chính
mình: Indonesia khai thác than từ Việt Nam,
chở về Indonesia rồi xuất cảng sang Việt Nam.
Nghĩa là một cái vòng lẩn
quẩn: cái vòng lẩn quẩn do “lịch sử để lại” và “lịch sử đang tạo ra”.
“Lịch sử để lại và lịch sử tạo ra”
Ông Phạm Văn Tứ cho biết
“Bộ Công nghiệp thời đó” chịu trách nhiệm nhưng bộ thời đó là ai, là bộ trưởng
nào, thứ trưởng hay vụ trưởng nào đã trực tiếp thương lượng và ký kết một hợp đồng
ngu xuẩn như vậy?
Theo ngôn ngữ của báo chí
Việt Nam thì những quan chức này đã “thiếu trách nhiệm gây ra thiệt hại nghiêm
trọng” và do đó phải bị trừng trị theo pháp luật.
Tuy nhiên ông Tứ còn phân
trần rằng tình trạng trên là “do lịch sử để lại”. Mà nói là “lịch sử” thì có thể
bỏ qua vì toàn bộ những tội ác tày trời, những thiệt hại nghiệm trọng mà đảng cộng
sản gây ra đều được bỏ qua như vậy: vì chúng là do “lịch sử để lại”.
Có thể bỏ qua cho những
thiệt hại nghiêm trọng do “lịch sử để lại” nhưng chúng ta không thể bỏ qua những
thiệt hại nghiệm trọng mà “lịch sử đang tạo ra”, cũng lấy thí dụ từ chính Bộ
Công nghiệp nói trên.
Ngày 27.1.2008 Nguyễn Tấn
Dũng ký nghị định 189/2007/NĐ-CP sáp nhập hai bộ Bộ Công nghiệp và Bộ Thương mại
thành Bộ Công Thương, cử Bí thư Tỉnh ủy Lạng Sơn Vũ Huy Hoàng làm bộ trưởng, hiện
vẫn còn tại chức.
Nghị định quy định bộ như
là “cơ quan của Chính phủ, thực hiện chức năng quản lý nhà nước về công nghiệp
và thương mại". Và đó cũng là cơ quan quản lý những dự án đang gây thiệt hại
nghiêm trọng cho tài nguyên quốc gia, từ viện khai thác bauxite, các dự án trồng
rừng, các dự án xây dựng nhà máy nhiệt điệt hay phân đạm v.v...
Mai này, những thế hệ kế tiếp sẽ vò đầu bức tai trước những
hậu quả từ các dự án này, và lúc đó nếu chế độ cộng sản vẫn cầm quyền, điệp
khúc “do lịch sử để lại” sẽ được lập lại.
Bởi thế, ngay từ bây giờ, cần phải vạch mặt những nhân vật,
những cơ quan, những chính sách đang làm yếu dần tiềm lực của dân tộc.
Bởi vậy hãy khoan chê trách sỉ vả cô gái bán dâm Mỹ Xuân.
Xét về lý thì cô chỉ bán thân của mình, để phục vụ cho mình và cho người thân của
mình và chưa từng làm hại ai.
Xuất thân nghèo nàn, gia
cảnh không may, phải đi bán vé số dạo để phụ gia đình bác mưu sinh nhưng cô vẫn
cố học hết trung học, rèn luyện cho mình một cái nghề ở ngành du lịch rồi mới
chen chân vào giới người mẫu và từ đây mới sa ngã vào con đường bán dâm. Thế
nhưng cô đã không bán rẻ thân cô mà, bằng mọi cách, đã vươn lên với cái giá cao
nhất có thể bán được.
Còn những quan chức bệ vệ
trong Bộ Công nghiệp, Bộ Công thương, trong Phủ Thủ tướng, trong Trung ương Đảng
hay trong Bộ Chính trị thì sao?
Họ chẳng bán cái gì của họ cả mà bán tài nguyên của quốc
gia nhưng chẳng làm gì cho quốc gia, cho đất nước!
Mà hỡi ôi, cái giá mà họ
bán thì quá rẻ trong khi cái giá mà thế hệ mai sau phải trả thì quá đắt.
Bởi thế, đừng cười, đừng khinh cô Mỹ Xuân: cô bán thân
nhưng không bán rẻ chút nào và không bán thân vì riêng cô mà còn vì thân nhân,
vì mẹ, vì ngoại.
Còn đám lãnh tụ kia thì lại bán rẻ nước mình, và chỉ bán
cho riêng chúng nó.
Chúng nó còn đáng khinh hơn các cô gái bán dâm kia mấy bậc!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét