Trụ sở chính quyền tỉnh Thái Bình, nơi xảy ra vụ án. Ảnh
báo trong nước
Chiều qua
11/09/2013, một người đã xông vào trụ sở Ủy ban Nhân dân thành phố Thái Bình, bắn
thẳng vào các cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất khiến một người chết và ba
người khác trọng thương. Người nổ súng tên là Đặng Ngọc Viết đã tự sát sau đó.
Báo chí trong nước cho biết, nguyên nhân là do bất đồng trong việc đền bù giải
phóng mặt bằng. RFI Việt ngữ đã đặt câu
hỏi với nhà báo tự do Phạm Chí Dũng ở
Thành phố Hồ Chí Minh về sự kiện đang làm chấn động dư luận.
RFI: Xin chào nhà báo Phạm Chí Dũng. Đây có phải là lần đầu tiên người
dân phản kháng bằng cách cố ý sát thương?
Xã hội Việt Nam vừa chứng nghiệm một
bùng nổ cá nhân chưa từng có tiền lệ: lần đầu tiên người dân phản kháng chính
quyền bằng hành vi sát thương có chủ đích.
Mười sáu năm sau “cơn sóng thần” 1997
chống tham nhũng ở Thái Bình, địa phương có tỉ lệ liệt sĩ thuộc loại cao nhất
nước này lại phải trải nghiệm tâm thế “cùng tất biến”. Đặng Ngọc Viết đương
nhiên sẽ bị nhà cầm quyền coi là “sát nhân máu lạnh” khi người dân này đã dùng
súng colt bắn thẳng vào đầu các cán bộ đầu não của Trung tâm Phát triển Quỹ đất
– một cơ quan trực thuộc Ủy ban Nhân dân thành phố Thái Bình. Ít nhất hai nạn
nhân đã tử vong.
Những xác nhận ban đầu cho thấy không
có bất kỳ dấu hiệu tâm thần nào nơi hung thủ. Ngược lại, người gây án đã dường
như chủ tâm tìm cho một mình sự kết thúc tương tự với các nạn nhân của anh ta.
Những tin tức ban đầu cũng xác nhận
không có mối quan hệ tư thù nào giữa các nạn nhân với kẻ giết người. Vậy nguồn
cơn còn lại thuộc về mối quan hệ nào?
Khác với vụ đánh bom tự sát xảy ra ở
thị trấn Bạch Hạt Than, huyện Xảo Gia, tỉnh Vân Nam của Trung Quốc vào ngày 10/05/2012
khiến 4 người chết và 16 người bị thương mà báo chí Bắc Kinh không dám thừa nhận
về nguồn cơn phẫn uất do bị thu hồi đất, giờ đây truyền
thông Việt Nam đã đưa thông tin ban đầu về mối liên quan giữa hung thủ với vụ
việc thu hồi và giải tỏa đất mà gia đình anh ta lại là một trường hợp rất thiếu
may mắn trong số đó.
Nhưng bất hạnh bao trùm lên tất cả là
“cùng tất biến” đã hóa thân thành logic từ mọi mâu thuẫn đến xung đột đất đai
trong xã hội Việt Nam từ hai chục năm qua. Nếu từ năm 1995, vào lúc con sóng đầu
cơ bất động sản đầu tiên thời mở cửa ồn ào cảnh sắc lợi nhuận và bắt đầu kéo
theo bệnh dịch đền bù đất đai từ không thỏa đáng đến thảm cảnh bất công, dẫn tới
hiện tượng những người dân phải mang can xăng đến trụ sở chính quyền địa phương
đe dọa tự thiêu… thì từ năm 2000 đến nay, hình ảnh tuẫn tiết đó đã xảy ra không
ít lần, không ít nơi, bùng cháy những cái chết theo đúng nghĩa đen.
RFI: Thưa anh, nguyên nhân có phải từ thái độ vô cảm của chính quyền?
Trái ngược với hậu quả khốc hại của
dân oan, các nhóm lợi ích bất động sản và nhóm thân hữu chính trị vẫn chìm sâu
trong vũng lầy của những từ ngữ lóng lánh nghĩa bóng. Mọi
thông tin về những câu chuyện tang thương của dân mất đất luôn bị các cấp chính
quyền tìm cách bưng bít.
Cho đến năm 2009, số đại gia địa ốc
đã tăng vọt ở Việt Nam, rất đồng cảm với những gì đã hiện hình ở quốc gia có đường
biên giới chung hòa mang tên “Mười sáu chữ vàng”.
Trước khi nổ ra cơn cùng tất biến của
Đặng Ngọc Viết ở Thái Bình, các cơ quan chính quyền luôn giao đãi bằng khẩu ngữ
“là bạn của dân” đã có quá đủ thời gian để rút ra một bài học đắt đỏ từ câu
chuyện Cống Rộc, Tiên Lãng, Hải Phòng, nơi mà một con người được xem là viết
hoa như Đoàn Văn Vươn cùng gia đình đã làm nên dấu ấn phản kháng đầu tiên bằng
vũ khí sát thương đối với lực lượng công vụ, cũng liên quan mật thiết đến việc
thu hồi đất và bóng dáng của một nhóm lợi ích lẩn khuất phía sau việc cướp đất
của nông dân.
Chỉ có điều, sự
đau đớn của người dân luôn bị nhân gấp đôi: một do thái độ hành xử vô lối của
chính quyền, và tiếp theo là những kẻ được xem là “công bộc”, ngoài thói quen
vun vén tài sản trên máu xương đồng bào, đã không tích góp được bất kỳ kinh
nghiệm xương máu nào trong cuộc đối mặt và cả đối đầu với dân chúng.
Nhìn rộng hơn và trượt qua
thời gian từ rất nhiều năm, lịch sử đã nhận ra bài học lớn nhất là một cơ chế độc
trị đã không ngộ được bất cứ bài học nào từ lịch sử về việc cai trị các công
dân của mình.
Hai ngàn bài viết phẫn uất sôi sục
trên phần lớn báo chí trong nước về số phận “người nông dân nổi dậy” ở Hải
Phòng vào đầu năm 2012 đã chẳng mấy có tác dụng, bởi chính thái độ coi thường
dân của rất nhiều quan chức vô cảm. Thậm chí, viên đại
tá có tên là Đỗ Hữu Ca – giám đốc Công an Hải Phòng và là tác giả của giai thoại
được xem là “trận đánh đẹp” vào gia đình Đoàn Văn Vươn, còn được phong hàm tướng
sau sự việc đau buồn đó.
RFI: Như vậy là chính quyền vẫn chưa rút ra được bài học sau vụ Đoàn Văn
Vươn?
Một khi không có ai rút ra
được bài học nào từ lịch sử, lịch sử sẽ bắt một ai đó phải trả giá. Lần đầu
tiên, sự phản kháng của dân chúng, dù mới chỉ biểu hiện ở vai trò một cá nhân,
đã vượt quá mọi giới hạn của kìm nén và sợ hãi. Lần đầu tiên, thói vô cảm quan chức đã phải một cái
giá rất đắt đỏ, như một món hàng xôi thịt ngoài chợ.
Mối liên hệ trực tiếp giữa cơ quan giải
phóng mặt bằng, mà thực chất là đội thi hành cưỡng chế của Thái Bình, với gia
đình hung thủ Đặng Ngọc Viết có thể đã đủ cấu thành để làm nên mối xung khắc hết
thuốc chữa. Từ nhiều năm qua, người dân lành ở nhiều địa
phương đã biến thành dân oan và kéo nhau rồng rắn đi khiếu tố ở Hà Nội, Thành
phố Hồ Chí Minh về sự bất nhẫn có độ chênh lệch từ 10-20 lần giữa giá đền bù đất
với giá bán buôn chính lô đất đó, về số phận bị bỏ mặc và còn được mô tả “không
khác con vật” của lớp dân oan, và cả về điều tiếng bầm dập từ chuyện một quan
chức của Quốc hội đòi đánh thuế người dân đi khiếu kiện, đến người đứng đầu cơ
quan Tổng thanh tra chính phủ đòi cưỡng chế chính những người đi đòi quyền lợi
chính đáng về đất đai…
Tất cả đã phải trả giá, trả
giá cho ngày hôm nay và gần như không thể khác cho cả tương lai những tháng năm
sắp tới, đối với sự vô cảm quan chức mà xã hội đã lên án quá dày dặn nhưng lại
chưa một quan chức trơ lì nào bị kết án.
RFI: Theo anh thì liệu có nguy cơ hỗn loạn trong xã hội hay không?
Không thể nói khác hơn, một quy luật tâm lý xã hội đã hình thành: não trạng và cách hành xử vô cảm đến mức bất chấp của giới
quan chức đã tiếp biến với hành động phản kháng mang tính bất chấp không kém của
dân chúng. Mười sáu năm trước, người dân Thái Bình nổi dậy nhưng chỉ đến
mức bắt giữ cán bộ chính quyền trong một thời gian ngắn, nhưng đến năm 2012 gia
đình Đoàn Văn Vươn đã chống trả quyết liệt lực lượng cưỡng chế đất đai tuy chỉ
bằng tư thế thụ động, còn nay tâm thế sợ hãi đã biến
thành hành vi trả thù chủ động của người dân. Tín hiệu hỗn loạn xã hội cũng từ
đó mà nảy nở, mà bùng phát.
Khó có thể khác hơn, nạn thu hồi đất
vô lối và thói cai trị dân chúng bằng bạo lực ở nhiều địa phương đang dẫn đến
triển vọng bùng nổ phản kháng của nông dân. Không còn là những phản ứng tích tụ
ngấm ngầm nhưng không dám bộc phát như những năm trước, giờ đây hành động phản
kháng đã có dấu hiệu vượt qua tâm lý sợ sệt và lằn ranh pháp luật, chĩa thẳng
mũi công kích vào những cán bộ chính quyền cận kề nhất. Đó cũng là nhận thức “hồi
tố” – một dạng tâm lý rất nguy hiểm trong lịch sử xã hội Việt Nam mà không ít lần
đã dẫn đến những xáo trộn tự phát và kinh khủng, dẫn tới những cuộc khởi nghĩa
có tổ chức của nông dân ở khắp mọi nơi.
Nhà nước Việt Nam đương đại đã từ lâu bỏ quên lời dạy “lấy dân
làm gốc” của Nguyễn Trãi. Trong lúc nhiều quan chức cao cấp vẫn cố tỏ ra bình thản trong các cuộc
họp mà chẳng mấy ai dám chịu trách nhiệm cá nhân để quyết định những vấn đề “nhạy
cảm”, tâm lý hồi tố tự phát nơi dân nghèo lại đang có chiều hướng phát lộ ngay
trước mắt ở một số vùng nông thôn miền Bắc và miền Trung - những nơi mang sắc
thái dã man nhất của các nhóm lợi ích và hành xử mang tính côn đồ và lưu manh
nhất của một số viên chức chính quyền.
Cho dù sắp tới các cơ quan tuyên giáo
của nhà nước có quy kết hành vi của hung thủ Đặng Ngọc Viết là “khủng bố”, xã hội
sẽ không thể nào tránh khỏi câu hỏi liệu có xảy ra một cơn sóng phản kháng tự
phát và dữ dội của dân oan nhắm vào các lực lượng thường liên quan ích lợi nhất
với các quyền lợi dự án, kế hoạch bồi thường, cưỡng chế và giải tỏa đất đai tại
các vùng nhạy cảm như Nam Định, Thái Bình, Hưng Yên, Bắc Giang… và tất nhiên
không thể loại trừ Nghệ An – nơi vừa nổ ra vụ xung đột không khoan nhượng giữa
cộng đồng Kitô hữu với chính quyền và cảnh sát vũ trang…
RFI: Xin chân thành cảm ơn nhà báo Phạm Chí Dũng về cuộc trao đổi hôm
nay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét