Nhãn

29 tháng 10, 2012

588. Đảng cướp mãi là đảng cướp



Chúng tôi đã có bài viết về Chiến dịch tịch thu tài sản nhân dân lần thứ 3 từ cuối năm 2011. Bài viết nêu rõ rằng với động thái tuyên bố rằng nhà nước sẽ độc quyền vàng miếng và tiến hành huy động vàng của ông Thống đốc Nguyễn Văn Bình, 1 chiến dịch tịch thu tài sản nhân dân sẽ xảy ra không sớm thì muộn. (Dự đoán kinh tế, 27/11/2011)

Nay chúng ta cùng điểm lại vài mốc sự kiện kể từ năm ngoái đến nay (Tuổi trẻ, 26/10/2012):

* 6-10-2011: NH Nhà nước cho phép Công ty SJC và năm NH gồm Eximbank, ACB, Sacombank, Techcombank và Đông Á bán 5 tấn vàng cùng một mức giá để can thiệp thị trường. Ngoài ra, theo thông tư 32 của NH Nhà nước, một số NH đủ điều kiện được bán vàng huy động, đồng thời mở tài khoản vàng ở nước ngoài để cân bằng trạng thái.

* 10-10-2011: NH Nhà nước ra quy định cấm NH thế chấp, cầm cố vàng cho mục đích đầu cơ.

* 25-11-2011: tại diễn đàn Quốc hội, Thống đốc NH Nhà nước Nguyễn Văn Bình tuyên bố: “SJC trở thành nhãn hiệu vàng của NH Nhà nước”.

* 4-2012: Nghị định 24 về quản lý hoạt động kinh doanh vàng được ban hành, trong đó cho phép mua bán vàng miếng nhưng không được dùng làm phương tiện thanh toán.

* 24-8-2012: Công ty SJC được cho gia công và chuyển đổi hơn 418.000 lượng vàng (gần 16 tấn).

* 22-10-2012: Công ty SJC tung ra bao bì chống giả cho loại vàng miếng 5 phân, 1 chỉ, 2 chỉ và 5 chỉ. Trước đó ngày 24-10-2011, bao bì chống giả đã được dùng cho vàng miếng loại 1 lượng.

ĐỘC QUYỀN VÀNG

587. Tên cơn bão SƠN TINH từ đâu mà ra?


Đúng là đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm!!!

Trong khi cơn bão số 8 vẫn đang tiếp tục mạnh lên, bên cạnh các việc triển khai bàn các phương án phòng chống bão, tên của cơn bão này cũng đang là đề tài được dư luận quan tâm. Tên bão số 8, có tên quốc tế là bão Sơn Tinh. Việc đặt tên một vị thần đại diện cho cái thiện gắn với một hiện tượng thiên nhiên mang ảnh hưởng xấu, là thiên tai đã dấy lên “làn sóng” không đồng tình của dư luận.

26 tháng 10, 2012

586. Nguyễn Vạn Phú - In tiền để tăng lương?!


Tuần qua, vấn đề tăng lương lại nóng lên khi được đưa ra bàn trước Thường vụ Quốc hội. Theo lộ trình cải cách tiền lương, từ ngày 1-5-2013, lương tối thiểu sẽ tăng từ 1,05 triệu đồng lên mức 1,3 triệu đồng/tháng. Thế nhưng Bộ trưởng Tài chính Vương Đình Huệ cho biết không thể bố trí nguồn ngân sách để thực hiện lộ trình tăng lương, “trừ phi Thường vụ Quốc hội đồng ý cho in thêm tiền”.

Phải nói thẳng, đây là một tuyên bố không nghiêm túc!

Việc tăng lương nằm trong lộ trình đã định từ trước, có nghĩa ngân sách 2012 và 2013 đã chuẩn bị trước các nguồn tiền để thực hiện. Nay ngân sách không kham nổi thì Bộ trưởng Tài chính phải chịu trách nhiệm giải trình vì sao, hụt thu ở nguồn nào, cách giải quyết ra sao trước khi loại bỏ một mục chi lớn đã được phê duyệt. Ngân sách nhà nước cũng không phải là chuyện nhỏ để muốn tăng chi ở một mục nào đó thì chỉ cần Thường vụ Quốc hội đồng ý cho in thêm tiền. Đây là một cách nói dễ gây hiểu nhầm rất tai hại. Quốc hội là nơi thông qua ngân sách hàng năm, kèm theo đó là mức bội chi được phê duyệt chung. Nhiệm vụ của Chính phủ là thuyết trình vì sao cần tăng thêm bội chi, cho khoản mục nào, cách bù đắp sau đó sẽ ra sao để thuyết phục đại biểu Quốc hội bấm nút thông qua. Không hề có chuyện Thường vụ Quốc hội có thẩm quyền cho in thêm tiền để tăng lương! Vậy mà cũng chẳng thấy các quan chức trong Thường vụ Quốc hội nói lại cho rõ.

Ở hướng ngược lại, Ủy ban Tài chính Ngân sách Quốc hội hoàn toàn có lý khi gợi ý thay vì tăng lương từ 1,05 triệu lên 1,3 triệu đồng/tháng thì có thể chỉ tăng lên 1,15 triệu đồng/tháng. Nhưng để ý kiến này mang tính thuyết phục cao hơn, cần yêu cầu Bộ Tài chính trình bày cụ thể, với phương án này mức tăng cho ngân sách là bao nhiêu, với phương án kia, thiếu hụt sẽ lên đến bao nhiêu và các phương án bù đắp. Quốc hội là nơi buộc các thành viên của Chính phủ phải trần tình với số liệu chuẩn bị đầy đủ - chứ không phải là nơi mặc cả chuyện… in tiền để chi tiêu.

Trong câu chuyện này, cần phân biệt hai khái niệm “tăng lương” và “bù trượt giá”. Lương tối thiểu của công chức, viên chức được tăng từ 730.000 đồng lên 830.000 đồng/tháng trong năm 2011 (tăng 13,7%) và lên 1.050.000 đồng/tháng trong năm 2012 (tăng 26,5%). Trong khi đó lạm phát của năm 2010 là 11,75% và năm 2011 là 18,13%. Như thế nếu loại trừ yếu tố trược giá, mức tăng lương trong những năm vừa qua là không đáng kể. Hay nói cách khác mức tăng lương này không theo kịp mức tăng danh nghĩa tổng thu nhập quốc dân (GDP danh nghĩa năm 2010 tăng 19,4% và năm 2011 tăng 28%).

Như vậy những “mức tăng” lương tối thiểu những năm trước chưa thể nào gọi là góp phần nâng cao mức sống của cán bộ, công chức, người lao động… mà chỉ mới phần nào bảo vệ thu nhập của họ trước cơn bão tăng giá.

Nay cũng vậy, ngân sách phải có nhiệm vụ ít nhất bảo đảm thu nhập tối thiểu của người hưởng lương từ ngân sách không bị hao hụt vì lạm phát chứ khoan nói gì đến chuyện tăng lương. Đặt vấn đề như thế để thấy trách nhiệm của Bộ Tài chính là bảo đảm ngân sách kham được chuyện này, ít nhất như các năm vừa qua.

Điều đáng nói hơn nữa, trong những lần tăng lương tối thiểu trước đây, rõ ràng không phải tất cả khoản tăng dồn về ngân sách trung ương phải gánh chịu. Chẳng hạn để tăng lương các đơn vị sự nghiệp thuộc ngành y tế được sử dụng tối thiểu 35% khoản thu được để lại trong khi ngành này vừa tăng viện phí trong năm nay. Không biết Bộ Tài chính đã tính toán chi ly những khoản như thế hay chưa trước khi tuyên bố ngân sách không kham nổi.

25 tháng 10, 2012

585. Minh Diện: LẠI LÀ ÔNG KHANH À? (cục kứt Tiên Lãng lại bốc mùi)



Vụ cưỡng chế bất hợp pháp ở Tiên Lãng, Hải Phòng nguội đi hơn 9 tháng, ai cũng tưởng coi như “chìm xuồng”. Bỗng đúng dịp Quốc hội đang họp, sau Hội nghi T.Ư 6 "thành công tốt đẹp", bỗng nhiên Tiên Lãng “nóng” trở lại bằng việc nhanh chóng thực hiện chỉ đạo của Thủ tướng hồi đầu năm, tiến hành xử vụ phá nhà ông Đoàn Văn Vươn, khởi tố bắt giam ông Nguyễn Văn Khanh, nguyên Phó Chủ tịch huyện Tiên Lãng.

Dù sao thì có "chuyển" như thế cũng coi như là điều là đáng mừng, bởi nếu không thì Hải Phòng kéo dài mãi không chấp hành sự chỉ đạo của Thủ tướng à? Ai cũng nhớ rõ là "cái dzụ này" ngay từ dạo đầu năm, ngày 10-2-2012, Thủ tướng đã chỉ đạo giải quyết: "Theo báo cáo là có sự chỉ đạo của chính quyền, đây là việc vi phạm. Yêu cầu cơ quan chức năng xử lý nghiêm minh theo đúng pháp luật”. Nhưng rồi Hải Phòng làm ra sao, “vâng lệnh” Thủ tướng thế nào mà cứ thấy "im lặng đáng sợ", lặn mất tiêu? Nay Thủ tướng phải xin lỗi Quốc hội, xin lỗi toàn dân, không biết vì sao bây giờ Hải Phòng mới đưa vụ phá nhà ông Vươn ra xét xử. 


Đoàn Văn Vươn bên đầm tôm (Ảnh trước khi xảy ra vụ cưỡng chế)

Có điều phải chỉ mặt, đặt tên đúng người đúng tội, đừng theo kiểu thí tốt, kẻ chủ mưu được ân huệ “kỷ luật đá hất lên” ghế chuyên viên Sở Nội vụ, để cho cái cảnh “quýt làm cam chịu”, thì càng làm thêm rối lòng dân. Ông anh Lê Văn Hiền là thế, con nuôi của Phó Chủ tịch Đỗ Trung Thoại đương chức đương quyền kia mà! Một cán bộ tham, ác, vi phạm pháp luật, vi phạm dân chủ nghiêm trọng, lại lên làm chuyên viên ở cái sở chuyên ngành lo về nhân sự, tuyển chọn, sắp xếp, bố trí, quản lý, đánh giá cán bộ. Không lạ, có như thế mới là “Tự hào đi lên, ơi Việt Nam; Việt Nam ơi, ta bước tiếp…”. Còn thằng em ruột của Hiền, Chủ tịch Lê Thanh Liêm (Thanh Liêm cái “tự do”) của xã Vinh Quang tang tóc, cùng ông anh trong phi vụ đầm tôm, lại được tại ngoại. Người ta nói cũng không lạ! Có thế mới là Việt Nam.

24 tháng 10, 2012

584. RFI: Vì sao thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không bị mất chức?


Chế độ độc đảng lãnh đạo và tính chất “cùng hội cùng thuyền” đã giúp ông Nguyễn Tấn Dũng giữ được chiếc ghế thủ tướng. Có thể tóm tắt như vậy các nhận định của giáo sư Carlyle A. Thayer, để trả lời cho câu hỏi nêu trên.

Hội nghị Trung ương 6 của đảng Cộng sản Việt Nam, sau 15 ngày họp kín, bế mạc ngày 16/10 vừa qua, và Ban Chấp hành Trung ương đã quyết định không kỷ luật Bộ Chính Trị và “một đồng chí trong Bộ Chính trị”.

“Đồng chí” này hay như lời chủ tịch nước Trương Tấn Sang “đồng chí X”, không ai khác chính là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cho dù ông đã phạm nhiều sai lầm, khuyết điểm trong lãnh đạo, quản lý, để cho nạn tham nhũng hoành hành. Phát biểu trước Quốc hội Việt Nam ngày 22/10/2012, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng đã thừa nhận trách nhiệm của mình đối với những sai lầm, khuyết điểm này.

Thế nhưng, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng không bị mất chức. Tổng bí thư Đảng Nguyễn Phú Trọng giải thích là Ban Chấp hành Trung ương đã “cân nhắc toàn diện các mặt ở thời điểm hiện nay và đi đến quyết định không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị; và yêu cầu Bộ Chính trị có biện pháp tích cực khắc phục, sửa chữa khuyết điểm; không để các thế lực thù địch xuyên tạc, chống phá”.

Giới quan sát có những lý giải khác nhau.


Ngày 19/10 vừa qua, giáo sư Carlyle A.Thayer, chuyên gia về Việt Nam, thuộc Học viện Quốc phòng Úc, đưa ra một số nhận định. Theo ông, một số nhà phân tích đã ngạc nhiên là ông Nguyễn Tấn Dũng không bị cách chức thủ tướng. Họ đã nhầm lẫn vai trò thủ tướng trong chính thể dân chủ tự do với vai trò thủ tướng trong chế độ độc đảng lãnh đạo.

23 tháng 10, 2012

583. Alan Phan - Tử huyệt của niềm tin



Bong bóng đầy hơi helium thì sẽ bay bổng trông rất ngoạn mục. Nó mang theo ước mơ tươi đẹp của bao đứa trẻ muốn bay cao qua bầu trời, nhẹ lướt gió như con diều trên ngọn cây mái ngói. Nhưng người lớn thì thực tế hơn. Họ hiểu rằng helium trong quả bóng sẽ xì hơi hay nổ tung theo thời gian, tùy vào áp lực và sức nóng. Nhiều người lớn không chấp nhận định luật vật lý này. Họ muốn “trẻ mãi không già”. Thế giới gọi đây là hội chứng Peter Pan.

Tuần qua, các người “rất lớn” tổ chức hội thảo để giải quyết cục nợ gọi là “bong bóng BĐS”. Họ cố tìm ra một lý giải chính đáng để kết luận là bong bóng sẽ tiếp tục bay nếu chúng ta (người dân) có chút niềm tin vào chánh phủ và các công ty BDS (xem bài của VN Express ).

Tin vào chánh phủ và các công ty BDS? Nếu đây là “tử huyệt” như vài chuyên gia nhận định, thì “tử” là cái chắc. Như một bà vợ bắt gặp chồng ngoại tình lừa gạt không biết bao lần trong quá khứ, nhưng lần này ông chồng xin bà vợ hãy “tin anh đi”, anh mới cởi quần áo nó ra, chưa làm gì cả.

Bỏ qua chuyện niềm tin, đây là những lý do tôi cho rằng một melt-down (chảy tan) của BDS Việt trước tháng 6 năm 2013 là điều khó tránh (trong bài phỏng vấn với VTV, họ cắt phần lớn những biện giải này):

1. Chánh phủ đã hết tiền, ngân hàng đã hết tiền, các công ty BDS đã hết tiền. Người dân còn khoảng 50 tỷ USD (vàng và ngoại tệ) và Việt kiều có thể rót thêm 15 tỷ mỗi năm, nhưng không ai có “niềm tin” để vất tiền tốt theo đống tiền xấu. Giải pháp in tiền bừa bãi không khả thi vì sẽ gây lạm phát phi mã và kết cuộc sẽ đến nhanh hơn dự đoán.

2. Khi giá BDS xuống dưới 50%, nợ xấu ngân hàng sẽ tăng gấp 3 lần hiện nay vì 67% dư nợ của ngân hàng dựa trên thế chấp BDS. Các con nợ thường ngưng trả tiền vay khi tài sản họ mất có trị giá thấp hơn tổng số tiền vay.

3. Nếu bong bóng BDS không nổ vì bất cứ lý do gì, sự trì trệ cho nền kinh tế sẽ kéo dài ít nhất 8 năm nữa. Số lượng căn hộ tồn kho và các căn hộ đang xây dở dang phải mất đến 10 năm mới thanh lý hết.

4. Ánh sáng le lói dưới đường hầm là gói cứu trợ của IMF (chánh phủ đã bác bỏ giải pháp này) hoặc tín dụng từ đàn anh “lạ”. Không ai ngoài chánh phủ có thông tin để dự đoán chính xác hướng đi sắp tới của chúng ta.

5. Chúng ta vẫn đang cố gắng làm những gì chúng ta đã làm trong quá khứ (khó mà thay đổi thói quen xin-và-cho); nhưng chúng ta đang hy vọng là kết quả sẽ khả quan và tốt đẹp (như lời các ngài quan chức đã tuyên bố gần đây). Các quan đang muốn chứng minh là Einstein không biết gì về toán hay vật lý? Chúng ta mới là bậc trí tuệ?

Bản chất tôi là một người lạc quan và có niềm tin cao độ vào tôi cũng như vào những người chung quanh. Tôi luôn nhìn tương lai với cặp kính mầu hồng. Gần đây, khi về lại Việt Nam, các Peter Pan cũng không còn đeo kính nữa. Có lẽ vì chúng ta đang ở Never-Land?

22 tháng 10, 2012

582. Nguyễn Đình Ẩm: Bloger Bà Đầm Xòe là ai

VÀI NÉT CHÂN DUNG KẺ ĐÒI THỦ TƯỚNG KHEN THƯỞNG

      
Bài viết sau đây của anh Nguyễn Đình Ấm, một người đồng môn của Blogger Bà Đầm Xòe. Nhân sự việc hội nghị BCHTW6 vừa họp, chính sự còn nhiều điều bàn cãi. Trong giới giang hồ chính trị luận, có một nhân vật "Minh Râu" nổi lên vì sự thạo tin và những những dự báo đầy tranh cãi. Anh Nguyễn Đình Ấm đã viết bài sau đây kể vài nét về thân thế và bản tính con người Blogger Bà Đầm Xòe (tự Minh Râu), xin đăng để hầu quý vị quan tâm.   

Sau khi đăng bài “Đừng quá quan tâm đến ông Ba Dũng làm thủ tướng hay không” trên blog Huỳnh Ngọc Chênh, nhiều người quen, bạn bè tới tấp hỏi, phone, mailmuốn biết chân dung về kẻ huyênh hoang đòi thủ tướng khen thưởng kiểu tay không bắt giặc(không có hồ sơ xin xỏ, thủ tục đầu tiên). Vậy xin mấy lời về hắn.

Hắn, tức Phạm Thành, là chủ blog Bà đầm xòe đã hai lần bị đánh sập, tên khai sinh là Phạm Chí Thành, quê châu Hoan, học cùng khóa báo 3 với người viết bài này. Từ thời là SV hắn đã có tính ngang tàng, chẳng thấy nói thầm bao giờ. Hắn cãi cả thầy giáo dạy môn Mác-Lê. Có bài giảng về đấu tranh giai cấp, CNXH,ai cũng thấy nội dung, lý sự vớ vẩn nhưng kệ thây cốt cho qua cốt đđiểm ra trường làm ăn lương thiện” nhưng hắn thì lý sự lại, làm nhiều khi thầy phải ngắc ngứ. Giờ giải lao thoắt đã thấy hắn ở quán nước ngoài đường, chuyện trò bô bô, hết giờ chính trị mới lại mò về... Người bảo hắn “ăn to, nói lớn kẻ gọi hắn là ngang tàng, lộng ngôn
  
Vừa rồi không hiểu linh cảm giỏi hay chó ngáp phải ruồi mà hắn đã nói y phom” từ đại cục đến chi tiết kết cục Hội nghị BCT và BCHTƯ6 trong đó nổi bật là việc đoán trúng thắng lợi của thủ tướng. Hắn viết loạt bài đăng tùm lum trên mạng phân tích cái kém bản lĩnh của BCT, thế, lực của Thủ tướng góp phần “định hướng cho BCH ủng hộ ông Dũng dẫn đến ông ta thắng lợi từ một tháng trước... Hắn cho đó là có công với thủ tướng nên đòi khen thưởng.

21 tháng 10, 2012

581. Quan làm báo: Xin hỏi 'Quốc vụ khanh Chính phủ' Nguyễn Thanh Phượng?



Ngay sau khi ông bố 'chiến thắng' bằng đô la và bằng máu của nhân dân, thì cô cũng 'đăng đàn' để chống chế cho mình, vậy chúng tôi xin hỏi cô vài câu sau:
 
1. Bằng cách nào mà ông cậu Trần Minh Chí và cô có thể trở thành sở hữu chủ 20.000m2 đất ‘kim cương’ tại 3A Tôn Đức Thắng từ tay Tổng cục 2? Một khu đất lịch sử của đất nước. Cô có dám khẳng định việc này là bình thường? Ông bố Thủ Tướng hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến thương vụ này và cô đã 'dành' được một cách quang minh chính đại? À mà cô đã chỉ phải trả bao nhiêu cho TC2 và hiện nay cô đang rao bán bao nhiêu vậy? 

2. Cô trả lời thế nào việc ông bố Thủ Tướng cất công lên thăm Mỏ Núi Pháo tuyên bố dọa đuổi nhà đầu tư nước ngoài ra, để rồi sau đó vài tháng Tập đoàn Masan lấy được Mỏ núi Pháo từ tay nhà đầu tư nước ngoài và sau khi cô có cái hợp đồng tư vấn! Vậy thương vụ Núi Pháo này là bao nhiêu? Cô có dám khẳng định nếu Tập đoàn Masan không có cô mà vẫn đuổi nhà đầu tư nước ngoài ra để mua rẻ dự án Núi Pháo được không? Cô có dám nói rằng cô vô can không?

3. Cô trả lời thế nào về việc Tập đoàn Masan của Nguyễn Đăng Quang và Hồ Hùng Anh được vay trên 2.376 tỷ đồng ưu đãi từ Ngân hàng Phát triển Việt Nam – Là Chính sách của Nhà nước chỉ tài trợ các dự án thuộc diện Quốc Kế, dân sinh và lại  được bảo lãnh của Chính Phủ vay 130 triệu USD của tổ chức tín dụng nước ngoài để khai thác Núi Pháo - Mỏ Vonfram lớn thứ nhì Thế giới? Cô có dám 'chối' rằng cô không hề bàn vơi Quang và Anh "Bánh ít đi bánh quy lại", cô vừa được trả tiền hối lộ' được núp dưới cái từ mỹ miều 'Tư vấn' và chính cô đã bàn để đổi lại 'việc mua nợ cho Vinashin' để chạy tội cho cha con cô?

20 tháng 10, 2012

580. TỜ TRÌNH ĐƯỢC CHO LÀ CỦA BỘ CHÍNH TRỊ THI HÀNH KỶ LUẬT ĐỒNG CHÍ " X "


Thứ Bảy, 20/10/2012  
Ban biên tập BCĐ vừa nhận được một bản tài liệu “đặc biệt” gồm 02 trang của bạn đọc xưng là trợ lý của đồng chí “S” với nội dung: Giải mã đồng chí “X” là ai?


Trang 1


Trang 2
Hết email.
_________________

19 tháng 10, 2012

579. Nguyễn Lễ: Nếu tôi là ủy viên trung ương


Tại sao thủ tướng lại cười bí hiểm trong khi tổng bí thư nghẹn ngào như muốn khóc?
Nền chính trị Việt Nam vốn chẳng có mấy sức hút: những ngôn từ sáo mòn, công thức, những cánh cửa phòng họp đóng kín và những vấn đề được quyết định sẵn từ trước – tất cả để đảm bảo mọi thứ trình làng trước công chúng đẹp đẽ nhất có thể.

Nhưng bỗng dưng hai tuần đầu tháng 10 vừa qua đời sống chính trị Việt Nam bỗng kịch tính chưa từng thấy.

Có thể nói hai tuần lễ diễn ra hội nghị toàn thể lần thứ 6 của Ban chấp hành trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam là hai tuần lễ quan trọng nhất trong năm ở quốc gia này với những tác động lâu dài về sau.

Kết quả được quan tâm nhất của hội nghị có thể tóm gọn trong hai cụm từ: ‘nhận khuyết điểm’ và ‘không kỷ luật’.

Còn ấn tượng đọng lại trong tôi sau khi theo dõi phiên bế mạc là nụ cười bí ẩn như nàng Mona Lisa của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, nước mắt (chưa kịp tuôn) của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và ‘một ủy viên Bộ Chính trị’.

Những cảm xúc đối lập của hai vị trên cho chúng ta thấy phần nào sự gay cấn đằng sau cánh cửa khép kín của hội nghị. Chắc chắn để đến được kết quả thông báo cho toàn thể quốc dân như thế chắc là cả một quá trình tranh đấu rất cam go trên nghị trường.

Vậy thì tại sao nhiều người lại không hài lòng với kết quả mà 200 vị tinh tú nhất của Đảng đã phát huy tối đa trí tuệ mới có được?

Có lẽ không ở trong hoàn cảnh của các vị ủy viên trung ương nên không hiểu được những cân nhắc, suy tư của các vị này trước vận mệnh của Đảng, của đất nước.

Cho nên, để đánh giá hội nghị một cách khách quan tôi thử nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của một ủy viên trung ương Đảng.

Trở lại câu chuyện nước mắt và nụ cười ở trên, có lẽ khó mà đoán Thủ tướng Dũng nghĩ gì đằng sau nụ cười đầy bí ẩn đó, nhưng chúng ta có thể hiểu được tại sao Tổng bí thư Trọng lại nghẹn ngào khi đọc diễn văn bế mạc.

Giọng ông nghe như thổn thức khi ông đọc đến đoạn nói về ‘những yếu kém, tồn tại’ của cơ quan đầu não của Đảng cũng như những ‘suy thoái, tiêu cực’ của đảng viên.

Nhân vật bí ẩn